Tất thảy mọi thứ đều xảy ra tuần tự đâu vào đó trong bóng tối.
Tại Minh Giới, trong một cung điện rộng lớn, một bóng người màu vàng đứng đó, bóng dáng vĩ đại, vững vàng như núi, tựa như không thể đổ ngã được.
Đôi mắt hắn ta nhìn khắp mọi nơi, có vô vàn đại đạo biến hóa.
Tóc hắn ta tựa như thác nước, từng sợi tóc được nhuộm ánh vàng.
Trông hắn ta tựa như thần, nhìn xuống chư thiên, có một luồng hơi thở Đại Đế như ẩn như hiện.
Hắn ta là Thần Hoang, năm đó để bảo vệ Đông Hoa Nữ Đế thành Đế, một mình đối đầu với năm vị Thiên Ma Đế, chính là hắn ta.
Hắn ta cũng ở Minh Giới, giống như Sở Linh Nhi và Diệp Thành, tình cờ chết đi và tình cờ đã đến đây.
Năm tháng như con dao sắc bén, hắn ta không còn là Thần Hoang năm đó nữa, nhưng vẫn như trước là Chiến Thần chấn động tứ hải bát hoang, sánh vai với Đại Đế.
“Đế Quân, cấp bậc như ngươi đây mà cũng tự mình xuống nước”.
Sau đó một âm thanh chợt vang lên, một bóng người xuất hiện bên cạnh Đế Hoang, đế đạo pháp tắc đan xen, đế uy cực đạo bao phủ.
Người này, không cần nói chính là Minh Giới chủ đế: Minh Đế.
Ba giới Thiên Địa Nhân, hắn ta là đại đế đứng đầu Địa Giới, không biết đã sống được bao lâu, chứng kiến bao tang thương vĩnh hằng ở Minh Giới.
“Lời này của Minh Đế có ý gì”. Đế Hoang bất giác khẽ cười.
“Thánh cốt của Bá Uyên, ngươi cũng nguyện ý giao cho hắn, thực sự khiến bổn đế bất ngờ”. Minh Đế lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu từ tốn.
“Hắn, là hy vọng của ta”. Đế Hoang khẽ cười.
“Nếu ta đoán không sai, tiếp theo sẽ là thần tàng của ngươi rồi”.
“Ta và ngươi hiểu ngầm nhau, hà tất phải nói thẳng ra”.
“Thánh cốt Bá Uyên, căn nguyên Thần Chiến, thần tàng của Đế Hoang, ba thánh thể đỉnh cao nhất chư thiên, bổn đế rất mong đợi, hắn có thể vượt qua ngươi hay không”.
Bên trong địa cung, Diệp Thành mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm vô biên.
Ánh sáng màu vàng lộng lẫy thâm nhập vào trong cơ thể, dung nhập Thánh thể, với uy thế của Thánh Thể tuyệt đối không thể lộ ra, một khi bị lộ ra tuyệt đối sẽ khiến thế gian chấn động.
Thánh thể ngưng tụ lại, khí huyết bàng bạc như biển, hơi thở của hoàng cảnh đỉnh có thể so với các thánh nhân.
Đây là một loại cảm giác đã lâu không có, trong cơ thể tràn ngập sức mạnh, khiến cho hắn có đủ tự tin, không sợ chông gai trên con đường phía trước.
“Đúng thật là tạo hoá”. Diệp Thành mỉm cười, xoay người đi xuống đài.
Tạo hoá, đúng thật là tạo hoá, tìm được một bộ thánh cốt mạnh mẽ, chứa đựng Thánh thể cường đại, tu vi cũng theo đó mà tăng lên.
Độ may mắn này như được buff lên vậy, chuyện tốt đến có ngăn cũng không ngăn được, chỉ định hắn tỏa sáng rực rỡ ở Minh Giới.
“Còn chưa xong à?”. Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Hắc Vô Thường, có vẻ không còn kiên nhẫn, giống như là muốn tiến vào giúp Diệp Thành chọn vậy.
Còn tu vi của hắn trước lúc vào là Thiên Cảnh, còn sau khi ra ngoài, lại đạt Hoàng Cảnh đỉnh, tốc độ này cũng quá doạ người.
Hai đại quỷ thủ vệ cũng không khỏi nhìn sang phía bên này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Thời gian đi vào mới được bao lâu, sau khi trở ra lại như đã trở thành người hoàn toàn khác, khí thế của Hoàng Cảnh lại trực tiếp đè ép cấp chuẩn thánh như bọn họ.
“Không thể phủ nhận, ngươi thoạt nhìn có chút đẹp mã”. Thấy hai người bọn họ nhìn hắn chằm chằm, Diệp Thành nhấp nhấp tóc.