Tiên Võ Đế Vương

Chương 2607: Chỉ là hắn lại có chút khó hiểu



"Quan trọng, rất quan trọng, ta cần phải tăng cấp bậc mình lên Minh Tướng, chỉ có vậy mới có thể tìm phán quan đòi văn kiện thông qua cửa khẩu", Diệp Thành nói xong bèn nhìn về phía cầu Nại Hà giống như có thể trông thấy Sở Linh đứng trên đầu cầu cách muôn trùng xa xôi.

"Hèn chi lại liều mạng như vậy", Triệu Vân không khỏi lắc đầu cười.

"Đúng là định ép ta đi giết Ác Long mà!", Diệp Thành gãi đầu.

"Với thực lực của ngươi thì cũng chẳng mất bao lâu đâu".

"Cũng đúng", Diệp Thành vô mông đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng rồi đi thẳng vào cửa hàng lớn nhất.

Nếu muốn đi giết Ác Long thì chắc chắn không thể thiếu thuốc dụ rồng.

Cửa hàng khá lớn nằm trong thành, đồ đạc trong cửa hàng cũng đủ loại kiểu dáng, nào là đồ vàng mã, đan dược, bí pháp... Cái gì cần có cũng có.

Chủ nhân cửa hàng là một ông lão béo để ngực trần trông vô cùng mập, mặt mũi hiền lành y như Phật Di Lặc.

"Có thuốc dụ rồng không?", Diệp Thành nói thẳng mục đích đến đây của mình.

"Một ngàn Minh Thạch một túi", ông lão béo cười hì hì nói.

"Không có Minh Thạch, dùng công đức đổi được không?", Diệp Thành hỏi.

"Một công đức có thể đổi được một ngàn Minh Thạch, ừ cũng có nghĩa là một công đức đổi được một túi thuốc gọi rồng, ngươi muốn bao nhiêu?"

"Năm mươi!", Diệp Thành nói xong bèn móc sổ công đức ra cũng lười mặc cả vì thời gian của hắn vô cùng quý giá.

Ông lão béo vui như tết, năm mươi công đức không phải là một con số nhỏ. Hoặc có thể nói, đây là một vụ mua bán lớn.

Diệp Thành chuyển năm mươi công đức đến sổ của ông lão béo, nhận lấy túi thuốc dụ rồng xong bèn rời đi.

Chỉ là ngay sau đó, hắn lại quay lại.

Ông lão béo đang ôm sổ công đức vui hớn hở không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành hỏi: "Thuốc dụ rồng có vấn đề gì hả?"

"Không có vấn đề gì", Diệp Thành thuận miệng đáp, một đôi mắt sắc bén ngó tới ngó lui trên quầy hàng, không biết đang tìm cái gì.

Ba giây sau, hắn mới nhấc chân đi đến góc của cửa hàng, trên quầy đặt một thanh đoản kiếm màu đen.

Diệp Thành vươn tay ra cầm lấy nó, lau đi lớp tro bụi bên trên rồi lăn qua lộn lại quan sát, con ngươi thâm thúy.

Thanh kiếm đoản kiếm vô cùng kỳ dị, không biết đúc từ chất liệu gì mà vô cùng cứng rắn, bên trên có khắc thần văn cổ xưa, còn rất là nặng.

Cấp bậc của nó cũng không cao, chỉ là vũ khí Chuẩn Thánh, còn bị hư.

Quan trọng là trên chuôi kiếm có khắc một chữ màu vàng.

Nó là chữ "Vương" to cỡ móng tay, tỏa ra ánh sáng nhạt trông vô cùng huyền diệu.

Diệp Thành hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng.

Hắn có thể xác đinh chữ "Vương" kia là Độn Giáp Thiên Tự.

Cũng chính là Độn Giáp Thiên Tự ấy đã khiến hắn quay trở lại, đây tuyệt đối là bảo bối, còn là bảo bối vô giá.

"Hay là trả nhiều hơn rồi", Diệp Thành bĩu môi, cất kiếm đi rồi lấy sổ công đức ra, mặt mày đau lòng chuyển một trăm điểm qua.

"Đi thong thả nhé", ông lão béo cười tít mắt nói.

"Cho ta thêm một túi thuốc dụ rồng đi", trước khi đi, Diệp Thành nhanh chóng lấy một túi thuốc dụ rồng rồi bỏ chạy.

"Ơ", ông lão béo đuổi theo thì đa không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, ông ta lập tức thổi râu trừng mắt, khuôn mặt bự như cái mâm đen thui.