Trên đường, Diệp Thành vừa đánh giá thanh kiếm kia vừa chạy ra ngoài thành.
Thân kiếm cũng không đáng giá, cái đáng giá chính là Độn Giáp Thiên Tự trên chuôi kiếm. Nó là thứ không thể dùng tiền để đong đếm được.
Bên ngoài thành, Triệu Vân dựa vào trên một cây cổ thụ, thấy Diệp Thành đi ra bèn duỗi lưng nói: "Hai người sẽ nhanh hơn".
"Ngươi định giết Ác Long giúp ta?", ánh mắt Diệp Thành sáng lên hỏi.
"Rảnh quá ấy!", Triệu Vân nhún vai nói.
"Được rồi!", Diệp Thành lập tức vui vẻ, sức chiến đấu của Triệu Vân ngang ngửa với hắn, có hắn ta giúp thì năng suất sẽ tăng lên gấp đôi.
Hai người sóng vai bước lên không tiến thẳng về phía Nghiệt Hải.
Cả hai vừa rời đi thì Hắc Bạch Vô Thường bèn tới.
Hai người tìm khắp một vòng mới biết Diệp Thành chạy tới quỷ thành, song tìm khắp quỷ thành vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
"Lại tới chậm rồi", Hắc Vô Thường không nhịn được rủa.
"Đi Nghiệt Hải tiếp hả?", Bạch Vô Thường vén tóc hỏi.
"Theo ta thì khỏi cần tìm, với tính cách của tên nhóc kia thì khi kiếm được công đức chắc chắn sẽ đến điện Diêm La tìm phán quan thôi".
"Có thể cho hắn văn kiện thông qua cửa khẩu mới là lạ, kiếm được công đức không có nghĩa là tu vi đạt tiêu chuẩn, thứ hạng cũng không phải trò đùa.
Hai người nói xong bèn đi vào một quán rượu, nhàn nhã gọi một bình rượu ngon rồi lại gọi thêm hai món ăn.
Bên này, Diệp Thành và Triệu Vân như một luồng thần quang khiến đất trời u ám lại có thêm một nét đẹp riêng.
3 tiếng sau, hai người mới lần lượt hạ xuống.
Nghiệt Hải vẫn âm u như cũ, mặt biển quay cuồng, lệ quỷ gầm rú, ác niệm oán niệm tà niệm đan xen trông vô cùng đáng sợ.
"Quả là một vùng đất nguy hiểm", Triệu Vân thổn thức, vẻ mặt có chút kiêng kỵ.
"Minh Đế cũng chẳng thể san bằng thì chắc chắn khó nhằn rồi, e rằng đến cả thập điện Diêm La cũng không dám đi vào chỗ sâu bên trong".
"Chia một nửa thuốc dụ rồng cho ta đi", Triệu Vân vươn tay.
Diệp Thành cũng dứt khoát chia năm mươi túi, đưa một nửa cho hắn ta.
Hai người chia nhau mỗi người đi về một phía rải thuốc dụ rồng.
Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, hai con Ác Long đồng loạt lao ra, cơ thể đen tuyền khổng lồ khuấy động sấm sét và mây đen.
Cách chiến đấu của Diệp Thành vẫn bá đạo như cũ, nhảy lên đầu Ác Long, chẳng thèm cầm vũ khí, chỉ có từng Bát Hoang Quyền dữ dội.
Ác Long quay cuồng gầm thét, hất cũng hất không ra, cái đầu khổng lồ bị hết quyền này đến quyền khác của Diệp Thành đánh cho nát bét.
Bên kia, Triệu Vân cũng cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng che trời hất tung Ác Long, trực tiếp cưỡi lên người nó, cũng chẳng cần vũ khí để tay trần đánh cho cơ thể Ác Long máu me be bét.
Cái gì là yêu nghiệt, kia chính là yêu nghiệt, còn là hai tên yêu nghiệt.
Có thể một mình đánh với Ác Long khi chỉ mới là Hoàng Cảnh thì trong toàn bộ âm tào địa phủ chắc cũng chỉ có hai người họ dám làm như vậy.
Đế Hoang xuất hiện, khẽ cười nhìn màn nước kia.
Một người từng một mình đấu với năm vị Đại Đế như ông ta lộ ra nét mặt vui mừng khi nhìn Diệp Thành và Triệu Vân. Thiên tài đời sau quả thật khiến ta phải cảm thán.
"Hai người họ sẽ có một trận chiến", Minh Đế cười, nghiêng đầu nhìn Đế Hoang hỏi: "Ông nghĩ rằng ai sẽ thắng?"