Tiên Võ Đế Vương

Chương 2611: Ngươi cũng bớt bớt ra vẻ đi



"Ngươi mạnh ghê á!", Diệp Thành vui vẻ nhìn Triệu Vân.

"Ngươi cũng vậy", Triệu Vân cởi áo ngoài bị dơ ra.

"Nào, xem thử công đức coi sao rồi", Diệp Thành lấy sổ công đức ra nói.

Triệu Vân cũng xúm lại muốn nhìn thử xem tiêu diệt một con Ác Long cấp Thánh Nhân thì có thể nhận được bao nhiêu công đức, chắc cũng không phải là ít.

Sổ công đức cũng không có khiến hai người thất vọng, cho gần bảy trăm, khiến công đức của Diệp Thành tăng lên mười ngàn.

"Được, tốt ghê", Diệp Thành vui vẻ cười nham nhở.

"Này, nợ ta một lần đó", Triệu Vân vỗ vai Diệp Thành nói.

"Đương nhiên là phải nhớ rồi", Diệp Thành cười, lập tức lên đường đi về phía điện Diêm La, chỉ còn một tiếng cười to vọng lại: "Đến quỷ thành chờ ta đi, ta mời ngươi uống rượu".

Triệu Vân cũng không phản đối, rót một ngụm rượu rồi xoay người rời đi.

...

Chư Thiên Vạn Vực mênh mông rộng lớn, tràn ngập vô số khả năng.

Trên Ngọc Nữ Phong, mọi âm thanh đều biến mất, ngôi sao và ánh trăng khiến khung cảnh như tiên giới này khoác lên mình một lớp áo choàng lung linh huyền ảo.

Phần mộ của Diệp Thành rớt đầy lá rụng, con chữ trên bia đá cũng vô cùng nổi bật dưới ánh trăng, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.

"Khi còn sống thích chạy lung tung, giờ thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều", Thượng Quan Ngọc Nhi lẩm bẩm, quét sạch những chiếc lá rụng đi.

Con ngươi của cô ta ầng ậng nước mắt, ở dưới ánh trăng ngưng kết thành giọt nước lăn trên gò má xinh đẹp, tiều tùy nhìn mà thương.

"Người vẫn chưa lấy con mà", Tịch Nhan khóc nước mắt đầy mặt.

Chẳng những hai nàng mà những cô gái khác cũng có mặt ở đây.

Trước ngôi mộ là một loạt gian nhà tranh, đó là chỗ ở của các nàng, để có thể ở bên cạnh hắn đến mãi mãi.

"Mẹ đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn có người nhớ hắn", ở ngọn núi đối diện, Tạ Vân xách theo bầu rượu thở dài.

"Nói mất là mất luôn", Hùng Nhị cũng uống say lờ đờ.

"Tinh hoa Đại Sở sẽ dựa vào chúng ta cả rồi", Tư Đồ Nam than thở nói: "Trách nhiệm nặng nề đây".

"Ngươi cũng bớt bớt ra vẻ đi... hử?", Tạ Vân còn chưa nói xong đã đứng bật dậy ngửa đầu nhìn hư không mờ mịt.

"Hấp tấp bộp chộp, chuyện gì vậy?", Hùng Nhị quở.

"Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố", Tư Đồ Nam cũng ngẩng đầu cau mày, híp mắt nhìn hư vô.


"Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại chấn động?"

"Lẽ nào Thiên Ma lại xâm lược nữa? Chiến tranh lại sắp nổ ra ư?"

"Ngửi khí tức này thì không phải đâu, cứ cảm thấy là một đại năng đáng sợ nào đó tỉnh dậy".

Dưới bầu trời, mọi người ngửa đầu kinh ngạc nhìn không trung, có một số người còn mặt mày trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.