Tiên Võ Đế Vương

Chương 2632: Thế khi nào vãn bối phải vượt ải?



Đế Hoang vừa nói chuyện vừa ấn bàn tay lên đỉnh đầu của mình.

Ngay sau đó, một ý cảnh khổng lồ như một đại dương vô tận, hùng vĩ, cuồn cuộn xông thẳng vào thần hải của Diệp Thành.

Thần hải của Diệp Thành liên tục chống lại nó, khiến đầu của hắn đau đớn như muốn nứt ra, từng đợt gần xanh cũng hiện rõ trên trán, hai mắt của hắn vì cơn đau mà đỏ hồng như máu.

Trong mơ hồ, hắn thấy rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, giống như là lúc giai đoạn đầu sáng lập trời đất, sấm sét ầm ầm, Thần Long bay lượn trên bầu trời, Phượng Hoàng kêu vang, còn có tiếng gầm của Bạch Hổ và Huyền Vũ đang mở đường.

Trong thời gian đầu của thời kỳ Hỗn Độn, mọi sinh vật đều sống trong thầm lặng rồi mất đi như vòng tuần hoàn. Sau đó, đợt sao chổi rơi xuống thiêu trụi mọi thứ dưới ánh nắng gắt gỏng của mình, nhưng rồi tất cả mọi vật lại tái sinh lần nữa trong sự hủy diệt.

Diệp Thành đau đớn gầm khế, như thể hắn đã ở bên trong giai đoạn thế giới bị hủy diệt đó như con kiến, nhanh chóng biến thành một nhúm tro chỉ một cái chớp mắt.

Thánh Cốt Bá Uyên mang đến rung động râm ran, Căn Nguyên Thần Chiến lại cuồn cuộn sôi trào, còn Thần Tàng Đế Hoang lại nắm giữ vòng tuần hoàn của sự sinh sôi và tàn lụi.

Ba người lập tức hợp thành một cơ thể, không có chút trục trặc nào.

Sức mạnh của ba người xen kẽ, hỗ trợ lẫn nhau tạo ra một nguồn lực mạnh mẽ, khổng lồ như núi cao, lại cuồn cuộn như sao trời và thần bí cổ xưa không thể nào mất đi.

Tiếng răng rắc của xương va chạm vào nhau vọng ra từ trong cơ thể Diệp Thành.

Sức mạnh của ba người không ngừng dao động khắp cơ thể hắn, nắn lại thánh thể. Từ lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, mỗi đoạn thánh cốt, một giọt thánh huyết của hắn đều bị bắt trải qua quá trình lột xác trở nên hoàn hảo hơn.

Ngay lúc này, giữa chân mày của hắn xuất hiện một thần văn. Đó là hoa văn dành riêng cho Thánh Thể.

Lúc này, cơ thể của hắn phủ đầy ánh sáng màu vàng chói mắt, mắt cũng đã biến thành vàng, thần mang bắn ra xung quanh. Mái tóc cũng đã hóa vàng, từng sợi đều nhuộm ánh sáng của thần giống như dòng thác màu vàng óng ả.

Tu vi của hắn liên tục tăng lên vun vút, xấp xỉ Thánh Nhân

rôi.

Chỉ còn thiếu một ít may mắn nữa, hắn đã có thể quay về đỉnh cao như ngày xưa.

Toàn bộ mọi thứ chỉ còn dựa vào một ít may mắn, mà hắn có thể thực hiện những gì mình muốn, tăng cấp lên thần vị Minh Tướng, sau đó lên cầu Nại Hà.

Không biết Đế Hoang rút tay về từ khi nào, ông ấy tươi cười nhìn Diệp Thành.

Ngay sau đó, Diệp Thành cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi chống người đứng dậy.

Khí huyết Hoàng Kim mạnh mẽ sôi trào, cuồn cuộn, lực sinh mệnh cũng rót vào tràn trề.

Ngay lúc này đây, hắn đã thật sự lột xác thành một Thánh Thể hoàn chỉnh rồi.

Bây giờ, hắn đã có hết từ Thánh Cốt, Căn Nguyên, Thần Tàng rồi. Tuy những thứ này đến từ ba người, nhưng chúng lại dung hợp hoàn mỹ với nhau tạo thành một sự liên kết hoàn hảo, độc nhất thế gian này.

“Cảm giác có Thánh Thể hoàn chỉnh thích thật”. Diệp Thành cười khà khà, duỗi người, xương theo đó mà liên tục rung lên lạch cạch.

Sức mạnh liên tục tràn trề trong cơ thể khiến hắn có cảm giác muốn tìm Thánh Vương đánh nhau. Mấy chuyện này chỉ là để tạo uy thế cho Thánh Thể thôi.

Hèn gì người ta thường nói, Thánh Thể là vô địch! Chỉ tính chiến lực thôi đã có thể điên đảo lẽ thường rồi. Người mà có Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, chắc chắn rất là bá đạo!

“Thần Tàng thì phải tự ngươi tìm hiểu, còn chuyện hiểu được bao nhiêu thì phải xem khả năng của ngươi”. Đế Hoang cười ôn hòa.

“Tiền bối cho ta Thần Tàng rồi, còn người thì sao?”

“Cấp bậc của ta đến mức này rồi thì thứ Thần Tàng kia cũng có cũng được, không có cũng không sao ấy mà”.

“Vậy thì tốt rồi”. Diệp Thành cười ha hả, những sự nghi ngờ trong lòng cũng đã biến mất sạch sẽ. Hắn thấy yên tâm, khi việc này không ảnh hưởng gì đến chiến lực của Đế Hoang.

Lúc này, hắn thật sự muốn chạy đến cảm ơn Tru Tiên Kiếm

kia.

Nếu không nhờ Tru Tiên Kiếm, hắn không đến được Minh Giới. Sau đó, hắn cũng không thể dung nhập Thánh Cốt Bá Uyên, thậm chí không nhận được truyền thừa thần tàng của Đế Hoang.

Chuyện quan trọng là, hắn phải đợi ba năm nữa mới chết. Nhưng Tru Tiên Kiếm lại giết chết hắn rồi cứu hắn lần nữa.

Hắn đang nghĩ, nếu Tru Tiên Kiếm biết được mấy chuyện này, nó có tức đến mức hộc máu không? Một nhát kiếm của nó lại tạo cơ hội cho Diệp Thành gặp được rất nhiều may mắn.

Thứ này tốt đấy, sau này về Chư Thiên rồi. Hắn phải tiếp tục đối xử “tốt” với nó hơn.

Lúc này, hắn không còn là Thánh Thể cùi bắp nữa, mà đã là Thánh Thể hoàn chỉnh.

Không chừng có thể tạo ra một Đại Thành Thánh Thể, ừm người đó là Đế Hoang. Để đạo thông Minh thật bá.

“Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi, thế giờ ngươi giải thích một nghi ngờ của ta chứ?”, Đế Hoang cười hiền từ, ám chỉ.

“Tất nhiên là được, vãn bối biết gì sẽ nói hết”. Diệp Thành lập tức cười, đồng ý.

“Ngươi có quan hệ gì với Đế Tôn?”, Đế Hoang hỏi.

“Tiền bối Kiếm Thần từng nói rằng, ta với Tiên Võ Đế Tôn giống nhau như đúc”. Diệp Thành gãi đầu nói tiếp: “Thế có tính là quan hệ không?”

“Thì ra là thể”. Đế Hoang mỉm cười, cũng không hỏi lại.

“Thế khi nào vãn bối phải vượt ải?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Đến khi ngươi thành Thánh Nhân, ngươi mới có tư cách đó. Giờ thì đi đi! Ngươi nhớ phải tĩnh tâm mới hiểu được Thần Tàng, sau này khi thành Thánh rồi lại đến gặp ta”.

“Vãn bối rõ”. Diệp Thành hành lễ rồi xoay người rời đi.

Muôn đời sau, Đế Hoang vẫn sống ở thế gian này mà nữ để Đông Hoa đã trở thành một nhân vật lịch sử phủ đầy bụi. Bà ấy đã chết rất lâu trong những năm tháng trước đó rồi.

Một trước một sau, một bước sai lệch cả vĩnh hằng. Muôn đời, trọn kiếp cách xa ngàn dặm, vĩnh viễn không thể gặp nhau.

Tình yêu của hai người tối cao, gánh vác trọng trách nặng nề, chỉ có thể nói là khổ hơn cả người phàm.

Có được tuổi thọ dài lâu, nhưng không thể nào đoàn tụ ngắm trăng.