Bờ đối diện ngân hà không có bóng người thương, chỉ có đoạn tình duyên xa xưa chỉ nhắc lại như một giai thoại.
Nếu có thể, Đế Hoang và nữ đế Đông Hoa chỉ mong trở thành một đôi phu thê bình thường nhỉ! Lúc mặt trời mọc, chàng làm việc, thiếp dệt vải chăm con, dọn nhà, lúc mặt trời lặn chàng cùng thiếp quây quần bên mâm cơm, đắp chung chăn. Cuộc sống như thế, thật yên bình và hạnh phúc xiết bao.
Không biết vì sao nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhớ đến Tử Huyện.
Nàng ấy là sợi tàn hồn của Nguyệt Thương sót lại cũng yêu Đế Hoang.
Đáng tiếc, nàng ấy cũng đã chết, nhưng vẫn chưa tìm được xác. Nếu nàng ấy còn sống mà biết Đế Hoang còn sống trên thế gian này thì vui bao nhiêu?
Tất cả đều tại ông trời thích trêu người, chỉ với bàn tay to vô hình lại khiến tình duyên của thế gian này phải âm dương cách biệt, cắt đứt chia lìa không thể nào gặp lại nhau.
Diệp Thành thở dài thường thượt, rồi im lặng quay người về Quỷ Thành.
Lần này đến đây, hắn đã gặp rất nhiều may mắn, đủ để vui cả mấy tháng trời rồi.
Trên đỉnh Giới Minh, Đế Hoang nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi mà hơi nheo mắt lại, trong con người toát lên nhiều ẩn ý sâu xa.
Một trận gió lạnh thổi đến, một người lập tức hiện lên bên cạnh ông ấy. Tuy người này đã che giấu hơi thở rất thấp, nhưng vẫn làm không gian nứt toác ra.
Người vừa tới không ai khác chính là Minh Đế - Chúa tể của Minh Giới, pháp tắc Đế Đạo vừa mạnh vừa đáng sợ, uy nghiêm, điên đảo mọi pháp tắc.
“Nhìn ra manh mối gì chưa?”, Minh Đế cũng nhìn Diệp Thành.
“Ít nhất thì trong người hắn có đến Bát Đạo Đại Luân Hồi che đi căn nguyên thật của chủ nhân nó”. Đề Hoang từ từ nói: “Hắn càng thần bí hơn cả tưởng tượng của ta”.
“Như thế thì Đại Luân Hồi cuối cùng mới là gương mặt thật của hắn à?”, Minh Đế bật cười u ấm: “Kẻ này thật không vừa”.
Hai đại chí tôn đứng sóng vai nhau, cùng nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Có thể được hai đại chí tôn quan sát thì được xem là vinh hạnh không có gì sánh bằng, dù là ai đã đủ để ra oai ở Tứ Hải Bát Hoang rồi.
kia.
Diệp Thành đi thẳng về Quỷ Thành, rồi bước vào tiểu viện
Trong viện, trừ Quỳ Ngưu ở đó thì đã có Triệu Vân với Tần Mộng Dao đứng ở ngoài. Vả lại còn có thêm một người nữa, người này khá trẻ và mặc một bộ giáp vàng.
Người này vừa trông đã rất uy dũng, dáng vẻ oai hùng hiên ngang, tóc đen không gió mà tự bay, khí huyết cũng dồi dào làm người ta sợ hãi.
Đặc mặt đôi mắt của hắn ta sâu thẳm như sao trời, thỉnh thoảng lập lòe ánh sáng thần thánh, sắc bén như lưỡi kiếm khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Diệp Thành đánh giá từ trên xuống dưới một lượt đã phát hiện tu vi của hắn ta đã là một cấp Thánh Nhân. Vả lại, hắn ta còn là một Minh Tướng
Sức mạnh của người này hơn với Quỷ Tuyền Minh Tướng bị hắn đánh cho tàn phế gấp mấy lần.
Lúc Diệp Thành đến, thanh niên kia đang nói gì đó với Tần Mộng Dao.
Thanh niên chỉ tùy tiện liếc thoáng qua Diệp Thành, khi phát hiện hắn đến. Sau đó, hắn lại nhìn Tần Mộng Dao nói tiếp: “Đừng quậy nữa, về với ta ngay”.
“Không về”. Tần Mộng Dao hừ lạnh, còn bĩu môi cãi.
“Này cho ta hỏi, người này là ai?”, Diệp Thành kéo Triệu Vân hỏi.
“Người này là huynh trưởng, ừm... Là tình địch của ngươi á. Người dưới trướng Sở Giang Vương... Còn gọi là Phi Long Minh Tướng đó”.
Triệu Vân vừa dứt lời đã bị Tần Mộng Dao kéo đến: “Huynh thấy chưa, muội tìm được tướng công đó. Bọn muội đã thành hôn rồi”.
“Cái gì mà thành hôn, ta với ngươi vẫn chưa hôn nhau nữa đấy”. Triệu Vân la oai oái: “Ngươi đừng thấy sang bắt quàng làm họ”.
“Ta mặc kệ đấy, ta đã từng lên giường rồi nên ngươi phải chịu trách nhiệm”.
“Đủ rồi”. Phi Long Minh Tướng lạnh lùng nhìn thẳng vào Triệu Vân với gương mặt đen như đít nồi, cảm giác như hắn ta muốn đánh người lắm rồi!
Triệu Vân không làm gì hết, có trời đất chứng minh. Ta hoàn toàn không có leo lên người muội muội của ngươi, thậm chí cũng không biết nàng ta nhảy ra từ góc xó nào sau đó đi theo ta suốt mấy con đường rồi.
Trong viện, mùi thuốc súng nồng nặc, cả hai đều vào tư thế sắp đánh nhau. Dù họ có đánh hay không, thì người của Phi Long Minh Tướng đã tạm thời nhận lệnh theo dõi Triệu Vân rồi.
“Các ngươi muốn đánh thì ra ngoài, tiểu viện nhỏ của ta không chịu nổi đâu”. Diệp Thành đứng cách đó không xa, vừa đồ hồn lực vào Quỳ Ngưu vừa nói. Hắn đang muốn nói rõ, nơi này là nhà của mình.
Hắn không nói còn được, nhưng hắn vừa mở miệng Tần Mộng Dao đã nhớ ra, chọt chọt Phi Long Minh Tướng nói: “Ca này, người đó nói huynh với thần cầu Nại Hà không xứng đôi, muốn huynh cút sang một bên đừng cản đường đó”.
Diệp Thành vừa nghe, khóe miệng đã giật giật, thầm nghĩ nha đầu này sợ mình nhàn quá đây mà! Đừng có châm dầu vào lửa như thế.
Triệu Vân cũng bị lời của nàng ta chọc cười, thầm nghĩ chưa có muội muội nào như ngươi, chuyên đi gài huynh trưởng mình như thế.
Diệp Thành đã là thánh thật rồi, chiến lực người ta đã đạt cấp trâu bò rồi đó! Nếu hai người này thật sự đánh thì người chịu thiệt chắc chắn là ca của ngươi.
Thậm chí Tần Mộng Dao vừa dứt câu, Phi Long Minh Tướng đã nhìn sang chỗ này với đôi mắt sắc bén bắn ra khắp nơi.
Tốt rồi đấy! Bây giờ lực chú ý đã bị dời đi, Tần Mộng Dao vội vàng kéo Triệu Vân chạy. Cuối cùng, nàng ta không quên nở nụ cười xấu xa nhìn Diệp Thành.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Muội ngươi chạy rồi kìa”. Diệp
Thành mở lòng đại bác nhắc nhở.
Diệp Thành hừ một tiếng rồi tránh đi, sau đó bước ra ngoài tiểu viện nói: “Muốn đánh thì ra đây rồi đánh, nhưng mà ta nói trước, đánh rồi ngươi đừng có khóc đấy nha”.
“Thứ không biết lượng sức”. Phi Long Minh Tướng vội vàng đuổi theo Diệp Thành, trong khi sấm sét quấn quanh cơ thể hắn ta, khiến không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.
Diệp Thành bay ra ngoài thành, một một chỗ rộng rãi ở nơi gác ngoài thành ngồi xuống, chỉnh quần áo gọn gàng rồi bắt đầu xoay cổ để khởi động làm nóng.
Phi Long Minh Tướng đuổi theo sau đã một bước đứng vững, hắn ta đạp không làm bầu trời nứt ra, khí thế mạnh mẽ khiến không khí vang lên tiếng ầm ầm vang dội.