Tiên Võ Đế Vương

Chương 2634: Ngông cuồng



Hai người đứng yên lặng trong không trung, mãi như thế khiến cho thiên địa rung chuyển.

Khắp nơi vì sự biến đổi này mà nhìn lại, những người định bước vào thành lập tức dừng chân. Đám đại quỷ và tiểu quỷ trong thành cũng ngửi được mùi giằng co nên vội vàng tụm năm, tụm ba chạy ra ngoài hóng chuyện.

Khi họ nhìn thấy Phi Long Minh Tướng lập tức ngạc nhiên, những tên Minh Tướng dưới ghế của Diêm La, có kẻ nào không nổi tiếng ở Minh Giới đâu.

“Phi Long Minh Tướng kia đang tức giận ngút trời đó”.

Đa số người ở đây đều nhận ra thân phận của Phi Long Minh Tướng, mà trợn ngược mắt bất ngờ.

Trong đó không thiếu các cô gái, ai cũng nhìn hắn ta với ánh mắt đầy mơ mộng, tưởng tượng hão huyền.

Hắn ta năm ba trăm tuổi đã trở thành Thánh Nhân, được phong lên chức Minh Tướng. Chuyện này không có mấy người làm được như hắn ta trong khắp Minh Giới này.

Loại hình hoàn hảo như Phi Long Minh Tướng chính là nam thần trong tưởng tượng của mọi thiếu nữ. Cho nên họ đều yêu thích, đặt biệt danh cho hắn ta là anh hùng.

“Người đối chiến với hắn ta có địa vị thế nào vậy?”. Mọi người nhìn Phi Long Minh Tướng xong lại dời mắt nhìn đến Diệp Thành.

“Một tên Chuẩn Thánh? Não hắn có bị úng không vậy? Sức mạnh hiện giờ của hắn mà dám khiêu chiến với Phi Long Minh Tướng sao? Ta không ngờ, còn có kẻ không biết tự lượng sức mình như thế”.

Mọi người liên tục bàn tán xôn xao không ngớt, nhưng tóm lại nội dung chỉ vẻn vẹn. Họ rất kính nể và sợ hãi khi nhắc đến tên, Phi Long Minh Tướng.

Còn họ lại chỉ trỏ, khinh bỉ Diệp Thành ngu ngốc.

“Lão ca của ngươi cũng nổi tiếng ghê hé!” Triệu Vân đứng bên cạnh đám người, dựng lưng vào cột đá mà cảm thán.

“Đương nhiên rồi”. Tần Mộng Dao cười ha hả, ôm cánh tay của Triệu Vân nói tiếp: “ Sau khi hai ta thành thân, ngươi cũng không được bắt nạt ta đấy. Nếu không với tính cách táo bạo của ca ca ta, ngươi sẽ đẹp mặt”.

“Sau trận chiến này, ta e là ca ca của ngươi sẽ ngoan ngoãn rất lâu đấy”. Triệu Vân ẩn ý nói, rồi tự biết điều đẩy tay ngọc của Tần Mộng Dao ra: “Còn nữa, chúng ta không thân lắm đâu”.

“Trước lạ sau quen mà!” Tần Mộng Dao cười hì hì, vẫn tiếp tục kéo cánh tay của Triệu Vân mặc cho hắn ta có phản đối hay không: “Chúng ta cứ để họ đánh, đi tìm chỗ ngồi trau dồi tình cảm nào”.

“Ngô không lợi dụng cơ hội mà đánh ngươi, nhưng ta vẫn sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục”. Khi Tần Mộng Dao với Triệu Vân vừa đi khuất, Phi Long Minh Tướng đã bình tĩnh thốt lên. Hắn ta ngạo nghễ, bình tĩnh nhìn Diệp Thành.

Hắn ta vừa dứt lời, đã chỉ tay lên mi tâm, tu vi Thánh Nhân lập tức bị hạ xuống Chuẩn Thánh. Khí thế của hắn ta cũng giảm đi rất nhiều.

Từng hành động và lời nói của hắn ta đã khiến cho mọi ngừng đang đứng xem khen ngợi: “Cách hành xử này đúng là phong độ của một Đại tướng! Hắn ta tự ý hạ tu vi mình xuống cùng cấp, để có thể chiến tranh công bằng đúng là quyết đoán thật”.

Diệp Thành nhướng mày, buồn cười nhìn hành động của Phi Long Minh Tướng.

Hắn thầm nghĩ, đúng là một gã tự tin thái quá! Cấp Thánh Nhân không đủ cho ông đây đánh rồi, thế mà ngươi còn hạ cấp của mình xuống để đánh, đúng là nhàm chán. Chẳng lẽ, Minh Tướng nào cũng kiêu như thế?

“Chuẩn Thánh với Chuẩn Thánh đã công bằng rồi đấy”. Phi Long Minh Tướng thốt lên, ánh nhìn tỏ rõ sự khinh miệt chưa bao giờ để Diệp Thành vào mắt.

“Ngươi vui là được”. Diệp Thành xòe tay, nhún vai nói: “Chuẩn Thánh hay Thánh Nhân đều tốt cả, dù sao cũng chẳng khác nhau là mấy”.

Một quyền một chưởng va chạm trực tiếp, Diệp Thành như tấm bia sừng sững không nhúc nhích.

Mà Phi Long Minh Tướng lại không được như vậy, hắn ta lùi liên tục mấy chục bước mới ổn định cơ thể, xương bàn tay đã nứt toác.

Người xem cuộc chiến tỏ ra kinh ngạc, một chiêu mà đã bại rồi sao?

Phi Long Minh Tướng là hoảng hốt nhất, híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi là... Hoang Cổ Thánh Thể!”