Hai bên cứ giằng co ở đó, Diệp Thành không thể ra được, Thiên Hà Minh Tướng cũng không thể nuốt được, khiến cho người xem đều toát mồ hôi hột.
“Thú vị đấy”. Minh Tướng đứng đầu dưới trướng của Chuyển Luân Vương mỉm cười, hơi nâng tay lên, bắn ra một tia sáng.
Tia sáng này của hắn ta không phải đánh vào Thiên Hà Minh Tướng mà là đánh vào chỗ của Diệp Thành, đây chính là hành vi châm dầu vào lửa!
Diệp Thành chưa kịp chú ý xung quanh thì đã ăn ngay một đòn, sau lưng nổ tung, thánh huyết bắn tung tóe, còn có gân cốt trắng hếu cũng bị lộ ra ngoài.
Trong giây phút hắn lơi lỏng, Thiên Hà Minh Tướng thừa dịp tấn công, trong miệng hiện ra lốc xoáy, nuốt Diệp Thành vào bụng trong một hơi.
“Được rồi, xem ra là kết thúc rồi”. Những người đến xem đều thổn thức một tiếng.
“Trong bụng của Xích Diễm Kim Nghê thú bẩm sinh đã có một thế giới riêng, một khi bị nuốt vào, nhất định sẽ bị hóa thành một nhúm tro tàn”.
“Thánh Thể đáng thương, cho dù đánh bại Bát Tôn Minh Tướng, nhưng vẫn thua ở trong tay của Thiên Hà Minh Tướng, thật sự khiến người ta cảm thán”.
“Đây là cái gì?”. Đang lúc người xem trận chiến tiếc hận, một tiếng mắng to truyền ra từ trong bụng của Thiên Hà Minh Tướng.
Vừa dứt lời đã khiến bốn phương sửng sốt kinh ngạc: “Còn chưa chết sao?”
Dứt lời, đã nghe thấy Thiên Hà Minh Tướng rên lên một tiếng, lăn lộn ở trên bầu trời, hai tròng mắt đỏ ngầu, biểu cảm đau đớn.
Tại sao lại như thế? Đều do Diệp Thành, cái tên kia ở trong bụng của hắn ta nhảy nhót ầm ĩ.
Thử nghĩ xem, có một tên tiện nhân nhảy nhót lung tung trong bụng như thế, sao dễ chịu nổi, không chừng ruột thắt thành nơ bướm luôn.
Người hối hận nhất vẫn là Thiên Hà Minh Tướng, thật sự là khổ mà không nói nên lời.
Hắn ta thật bá đạo, tuy cho người ta thấy hắn đã nuốt Diệp Thành, nhưng lại không hàng phục được Diệp Thành, đây là vác đá nện chân mình mà, dùng thủ đoạn này tự chôn mình.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bụng của Thiên Hà Minh Tướng bị đánh ra một lỗ, có máu tươi phun ra, trông như một cột máu.
Diệp Thành bước ra, máu chảy lênh láng, toàn thân Thiên Hà Minh Tướng dính đầy máu, mà bản thân Diệp Thành lại không có bất kỳ xây xát nào.
Tên này biến ra một bàn tay khổng lồ, nắm lấy chân của Thiên Hà Minh Tướng.
Thiên Hà Minh Tướng to như một ngọn núi đột ngột bị quăng lên, sau đó mạnh mẽ đập xuống mặt đất.
Một đòn này không mấy dễ chịu, nội tạng của Thiên Hà Minh Tướng đã bị đánh đến lệch vị trí, từng ngụm máu tươi phun ra đều mang theo mảnh vỡ của nội tạng, đầu óc ong ong như muốn nổ tung.
Nhưng lúc này còn chưa xong, Diệp Thành còn đang nện thì khí huyết hoàng kim bốc lên, thiêu đốt như lửa, khí và lực song hành, ném Thiên Hà Minh Tướng lần thứ hai, đập mạnh xuống dưới mặt đất.
Cảnh tượng sau đó có hơi kinh tâm động phách, Thiên Hà Minh Tướng khổng lồ như ngọn núi, lại bị ném ngã xuống đất một lần nữa.
Mỗi lần hắn ta bị ném xuống, mặt đất bên dưới đều rung chuyển một lần, mỗi lần bị ném xuống, trái tim nhỏ bé của người đang xem đều theo đó mà run lên một lần.
Cách chiến đấu dã man như thế, đừng nói là kẻ bị ném, chỉ là người nhìn thôi đã thấy vô cùng đau đớn, nếu đổi lại chính là bọn họ thì bây giờ đã sớm thành một đống rồi.
Lúc trước, khi hắn đang đánh nhau với Thiên Hà Minh Tướng, chính là cái tên kia đã đánh lén hắn, tia sáng lén lút đó suýt chút nữa đã đâm thủng hắn
“Dám đánh lén ta, hôm nay không đánh cho ngươi khóc, ông sẽ không mang họ Diệp nữa”.
Diệp Thành hung hăng vặn cổ, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Chỉ bằng ngươi?”, Chuyển Luân Minh Tướng cười lạnh: “Sau khi liều mạng chiến đấu với tám Minh Tướng, Diệp Thành ngươi cho rằng bản thân mình còn được bao nhiêu chiến lực”.