“Đúng thật là không dư được bao nhiêu chiến lực, thế nhưng để tiêu diệt ngươi thì vẫn dư dả”. Diệp Thành hừ lạnh, không có nhiều lời vô nghĩa, lập tức tiến công.
“Cũng mạnh miệng thật”. Chuyển Luân Minh Tướng tức giận hét lên một tiếng, bước vọt qua, bay lên trời, tay kết Chuyển Luân Đại Ấn.
Tám Minh Tướng của điện thứ chín cũng xông lên cùng một lúc.
Không ngờ là đánh hội đồng, đường đường là Minh Tướng, tám Thánh Nhân, một người chuẩn Thánh Vương, thế mà lại không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Không có cách nào nữa, chỉ trách Hoang Cổ Thánh Thể quá mức hung hãn.
Sau khi Thiên Hà Minh Tướng biến ra bản thể, mạnh mẽ đến cỡ nào cũng đã bị hắn đánh bại, nếu đơn đả độc đấu, vậy ai có thể là đối thủ của Diệp Thành.
“Náo nhiệt như thế sao, chúng ta cũng tham gia vào đi”. Minh Tướng ở bảy đại điện khác cũng cười một tiếng, thế nhưng cũng thật sự tham gia vào.
“Con mẹ nó, thật không biết xấu hổ mà!”
Nhìn thấy các Minh Tướng của tám điện đang chèn ép người ta, âm thanh khinh thường truyền lên từ bốn phía bên dưới, cực kỳ khinh thường các Minh Tướng dưới trướng Diêm La.
Tám người chuẩn Thánh Vương, sáu mươi bốn người Thánh Nhân, lại đánh hội đồng một Chuẩn Thánh, cái này đâu chỉ là không biết xấu hổ, mà là vứt luôn thể diện.
Phải biết là, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi ở toàn Minh Giới, ai ai cũng cao ngạo, đại diện cho các điện Diêm La.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ lại vứt đi sự cao ngạo, vứt đi danh dự tối cao, ở trước mặt bao người, vây đánh một Chuẩn Thánh.
Hành động lần này không chỉ vứt đi mặt mũi của bọn họ, ngay cả danh tiếng của tám điện Diêm La cũng bị mất sạch sẽ.
“Mắt của lão nương thật sự đã bị mù rồi”. Có không ít cô gái phẫn hận nói.
Mỹ nữ yêu anh hùng, ở trong mắt của các nàng, các Minh Tướng dưới trướng của các đại Diêm La đều là anh hùng, là nam thần ở trong lòng bọn họ.
Nhưng hôm nay, các Minh Tướng lại làm ra chuyện này, thật sự khiến cho các nàng vô cùng thất vọng, đây đâu phải là anh hùng, là một đám chuột nhắt thì có.
Thua, cũng không mất mặt! Thắng bại quả thật là chuyện thường của nhà binh!
Cho dù có thua, cũng phải thua một cách quang minh chính đại, nhưng cũng không thể thua cả thực lực và nhân phẩm cùng lúc được, chuyện đó mới mất mặt.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt của các cô nương khi nhìn Diệp Thành lại có thêm một phần ngưỡng mộ, đôi mắt trong suốt như nước, trong mắt gợn sóng.
So với Minh Tướng của các điện, hắn mới thật sự là người đàn, kiên cường bất khuất, một thân một mình đánh với bảy mươi hai vị Minh Tướng mà lại chưa hề lùi bước.
Sự quyết đoán này, ở Minh Giới không có bất kỳ một ai có thể bì được.
Đây chính là sức hút của nhân cách, là thứ có thể lay động trái tim phụ nữ nhất, giống như Diệp Thành mới chính là anh hùng thật sự ở trong lòng của các nàng.
“Một đám chuột nhắt”. Trong tiếng khinh thường, Diệp Thành tức giận đến rung trời, một quyền đánh xuống Bát Hoang, đẩy lùi Chuyển Luân Minh Tướng dẫn đầu.
“Trấn áp”. Tám Minh Tướng của các điện khác cũng đánh đến, hợp lực triệu hồi một thanh sát kiếm, hóa thành một Thánh Vương binh.
Uy lực của sát kiếm vô cùng to lớn, một kiếm xuyên sơn hà, một kiếm xẻ đất trời, ngay cả chiến lực của Diệp Thành cũng bị thanh kiếm đánh bật về phía sau.
Hoang Cổ Thánh Huyết bắn ra trên bầu trời, mỗi một sợi đều vô cùng chói mắt.
Nếu không phải nội lực của Diệp Thành thâm hậu, một kiếm này đã đủ để hắn hồn phi phách tán, tám Đại Minh Tướng hợp lực, đòn tấn công thật sự quá kinh khủng.
“Tiêu diệt!”. Minh Tướng của bảy điện còn lại cũng đánh đến, đứng khắp hư thiên, từng người kích hoạt ấn quyết, khởi động bí pháp thần thông.
Hoặc là kiếm quang, hoặc là quyền ảnh, hoặc là một thứ vũ khí khủng bố, hoặc pháp trận phong ấn, từ trên trời giáng xuống, che trời lấp đất.
Bảy mươi hai Minh Tướng cùng nhau ra tay, uy lực mạnh mẽ đến mức như một bức màn che đậy ánh mặt trời, bao phủ lấy Diệp Thành.
Động tĩnh như thế khiến cho quần chúng lùi về phía sau theo bản năng.
Tám vị chuẩn Thánh Vương, sáu mươi hai Thánh Nhân, cùng hợp lực công phạt, đừng nói là Chuẩn Thánh, cho dù có là Thánh Vương cũng khó có thể chống đỡ được.
Bầu trời xanh ầm ầm sụp đổ, chỉ còn khói cuồn cuộn, lại không nhìn thấy được bóng dáng của Diệp Thành, hoàn toàn biến mất khỏi tử địa.
“Lần này Thánh Thể mà không chết thì ông đây lập tức đi ăn phân”.
Ở bên dưới, một lão Minh Tướng vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt ý vị thâm trường, ông ta không hề khoác lác, ông ta thật sự dám đi ăn phân.
Lời thề độc này không phải chỉ có một mình ông ta thề, còn có rất nhiều người thề giống như ông ta, nếu Diệp Thành không chết thì chuyện gì ông ta cũng có thể làm được.
“ y, quả thật là tội lỗi của chúng ta mà!”, Minh Tướng các điện đều yên lặng đứng ở trời xanh, từng người đều lắc đầu thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ xót thương.
Dáng vẻ này của bọn họ khiến cho những người đứng xem bên dưới không khỏi cười lạnh.
“Rõ ràng là hành vi của bọn chuột nhắt, lại cố ý thể hiện ra dáng vẻ trách trời thương dân, con mẹ nó thật là khiến cho người ta ghê tởm”.
“Người cũng đã chết, bây giờ lại ở đây thương xót, để cho ai xem đây?”
“Lúc trước sao lại không biết xấu hổ chứ hả? Đi đâu hết rồi”.
“Ra vẻ đạo mạo, một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo”.
Trong lòng của quần chúng đều mắng các Minh Tướng của các điện.
“Ta cảm thấy thật kỳ quái, ông đây đâu có chọc các ngươi, thế nhưng các ngươi lại muốn giết ta như thế, ta với các ngươi có mối thù giết cha à?”. Đang lúc các Minh Tướng mừng thầm, có một giọng nói mờ mịt đột nhiên vang lên.
“Ngươi chưa chết sao?”. Các Minh Tướng các điện đều quay đầu lại.
“Hắn ta bật hack à!”, Quần chúng ở phía dưới cũng kinh ngạc, hai tròng mắt trợn to, không thể tin được mà nhìn vào khoảng hư thiên kia.
Nhưng trên bầu trời trống rỗng, chỉ có khói bụi cuồn cuộn dần dần tan đi.