Ngay sau đó, bóng dáng của một ngày dần dần xuất hiện, từ từ hiện ra.
Đó chính là Diệp Thành, đạp thiên bước ra, có lẽ là thân thể của hắn quá nặng, nên mỗi một bước đều khiến cho hư thiên chấn động.
Mái tóc dài của hắn mang màu hoàng kim, giữa mày có chín đường sọt khắc lên, đan chéo cộng dung với thần văn chuyên chúc của Thánh Thể.
Con ngươi của hắn cũng mang màu vàng, thâm thúy vô biên, cắn nuốt cả trời đất, có vô tận đại đạo biến hóa trong này.
Hắn mở ra Bá Thể, chiến lực đạt đến đỉnh cao, sức mạnh bàng bạc như đại dương mênh mông, khí thế đủ để nuốt chửng, tiêu diệt Bát Hoang.
“Sao có thể, sao hắn lại không chết chứ?”. Quần chúng nuốt nước bọt, trong mắt là vẻ không thể tin được, vẻ mặt cũng như bị hóa đá.
“Hơn nữa khí thế của hắn lại tăng thêm một bậc”.
“Đã xảy ra chuyện gì, làm sao hắn có thể trở nên mạnh mẽ như thế?”
“Hắn rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào”. Minh Tướng các điện cũng khiếp sợ, không thể bình tĩnh nổi, sức mạnh của Diệp Thành còn hơn cả sức tưởng tượng của bọn họ.
“Sao không chơi cho tận hứng đi!”. Diệp Thành xách ra một cái lang nha bổng, hung hăng vặn vẹo cổ, hơi thở vô cùng cuồng bạo.
“Nếu vừa rồi không thành công thì lại giết ngươi thêm một lần”. Lại là Chuyển Luân Minh Tướng kia, hét to một tiếng, là người đầu tiên lao đến.
Ngay sau đó, tám Đại Minh Tướng từ Điện thứ chín, còn có các Minh Tướng của các điện khác cũng đều đánh lên, tuyệt đối không để cho Diệp Thành sống sót rời đi.
“Một đám chuột nhắt!”. Diệp Thành hét lên một tiếng như sấm sét vĩnh hằng. một bước lao đến, trong nháy mắt đã giết đến bên cạnh của Chuyển Luân Minh Tướng.
Sắc mặt của Chuyển Luân Minh Tướng đại biến, hắn ta không thấy rõ bóng dáng của Diệp Thành, tốc độ như thế, đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi bắt giữ của hắn ta.
Trong thời gian điện quang hỏa, hắn ta hoảng loạn vội vàng lui về sau, trong lòng sợ hãi, Diệp Thành bây giờ quá quỷ dị, khí thế của hắn khiến cho người khác áp lực.
“Đi đâu!”. Trong nháy mắt Diệp Thành đã lao đến, một câu hai chữ không nói gì nhiều, vung gậy đập lên, khiến toàn bộ hư không đều chấn động.
Chuyển Luân Minh Tướng quỳ xuống, vừa chạm mặt thì thân thể đã bị Diệp Thành đánh nổ tung, xương máu tràn ngập trời cao, vô cùng chói mắt.
Những người vây xem đều hoảng sợ, Minh Tướng của các điện cũng hết sức kinh ngạc.
Đó là Chuyển Luân Minh Tướng, đệ nhất Minh Tướng dưới trưởng của Chuyển Luân Vương, là Thánh Vương hàng thật giá thật, thế nhưng một chọi một lại bị một Chuẩn Thánh đánh nát cơ thể, Diệp Thành mạnh đến cỡ nào chứ!
“Trấn áp!”. Khi nói chuyện, tám Minh Tướng còn lại đã đến, lại hợp lực một lần nữa, ngự động Lăng Thiên Thánh Vương Kiếm chém đến.
“Cút”. Diệp Thành lại vung gậy, đánh với Thánh Vương kiếm kia.
Âm thanh leng keng chợt vang lên, Thánh Vương kiếm bị đánh bật ra bên ngoài, thân kiếm có một vết rạn, thần quang toàn thân cũng bị mất đi.
Lại nhìn đến tám Đại Minh Tướng điều khiển nó, cũng vô cùng thê thảm, cơ thể nổ tung, rơi ra ngoài, nôn ra máu tươi.
“Chết đi!”. Đệ nhất Minh Tướng Lăng Thiên dưới trưởng của Đô Thị Vương chọc ngón tay đến, xuyên thủng hư vô, dung hợp nguyên thần với bí pháp, chỉ thẳng đến nguyên thần của Diệp Thành, muốn giết chết thân thể của Diệp Thành.
Một lóng tay này của hắn ta, vô cùng đáng sợ, trong nhất thời máu tươi vẩy ra.
Thế nhưng, thứ mà ngón tay xuyên thủng không phải là Diệp Thành mà là một Minh Tướng của điện thứ bảy, hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả đều là do Diệp Thành, hắn đã khởi động di thiên hoán địa.
Hắn thật sự không có chuyện gì, nhưng Minh Tướng kia lại thê thảm vô cùng, trong lúc mơ màng hồ đồ thế mà bị người ta giết chết.
“Đáng chết”. Đệ nhất Minh Tướng dưới trướng Đô Thị Vương hừ lạnh.
“Ngươi còn đáng chết hơn”. Giọng nói lạnh băng vang lên, Diệp Thành thổi quét tà khí ngập trời, lao đến trước người hắn ta, vung lang nha bổng lên.
Hay rồi! Đệ nhất Minh Tướng dưới trướng Đô Thị Vương bị một gậy đập vào đầu, nguyên thần cố gắng chạy trốn bị Diệp Thành áp chế chỉ bằng một tay.
Thấy thế, các Minh Tướng của các điện đều lao đến, nhiều lần sử dụng thần thông.
Diệp Thành hừ lạnh, khởi động hỗn độn dị tượng, triệu hồi Hoàng Kim Thần Hải, cả hai xen lẫn, còn có dấu vết của Hỗn Độn đạo tắc.
Nhất thời, trên trời đầy bóng người đều rơi xuống từng người từng người một.
Có mấy Minh Tướng xui xẻo như thế, trong khi rơi xuống bị Hoàng Kim Thần Hải của Diệp Thành nuốt hết, đến cả cặn bã cũng không sót lại.
“Đúng là tận hứng”. Diệp Thành cười nhàn nhã, tung hoành thiên địa.
Chiêu thức của hắn không có hệ thống, tay cầm gậy, di chuyển đến hướng nào có nhiều người thì lại vung gậy lên một cách hỗn loạn.
Đi đến chỗ nào, chỗ đó cũng có người bị đánh trúng, cơ thể nứt toạc.
Đi đến chỗ nào, chỗ đó đều có người đầy máu, cảnh tượng đẫm máu.
Đây là một cảnh tượng vô pháp vô thiên, thật sự vô cùng dọa người.
Những người vây xem đều há hốc mồm, cả nửa ngày cũng không nói ra lời nào cả.
Đó chính là bảy mươi hai Minh Tướng đó! Tám người
Thánh Vương, sáu mươi bốn Thánh Nhân, thế mà bị một người đánh đến mức bay tứ tung trên trời.
Sức mạnh của Diệp Thành thật sự khác thường, khiến cho người ta có cảm giác hắn không phải là Chuẩn Thánh mà là một Thánh Vương.
“Đi”. Đệ nhất Minh Tướng dưới trướng của Ngỗ Quan Vương là người đầu tiên kéo cơ thể đầy máu của mình rời khỏi trận chiến, bỏ chạy nơi xa.
“Đi?”, Diệp Thành cười lạnh, có ba năm người vượt qua đuổi theo.
Bọn họ muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành nào có cho, đã giết đến đỏ cả mắt rồi, các Minh Tướng của các điện chạy trốn thì hắn truy đuổi ở ngay phía sau.
Một khi đuổi theo, được rồi, giảng cho một đòn trước rồi lại nói.
Khi mở Bá Thể, chiến lực và tốc độ của hắn đã hoàn toàn vượt qua các Minh Tướng trong các điện, đây là sự áp chế tuyệt đối.
Cho dù là Thánh Nhân hay là chuẩn Thánh Vương, không có một ai có thể chịu được một gậy của hắn, từng đóa huyết hoa nở rộ ở phía trên hư thiên.