Ngươi đó, đứng nói eo không đau, nhưng đó là Minh Tướng của điện ta, hôm nay lại bị giết đến diệt vong, bị đánh đến tàn phế.
Những Minh Tướng ta chuyên tâm bồi dưỡng hôm nay đều bị nhân tài nhà ngươi cho đi đời nhà ma rồi!
“Dù sao ta cũng không quản”. Tần Quảng Vương nhún vai: “Ai muốn quản thì người đó quản, trêu chọc tên đó, hậu quả tự chịu”.
Lời nói này của ông ta dọa sợ chín điện Diêm La này rồi.
Đều không phải kẻ ngốc, sao họ lại nghe không hiểu “người đó” trong lời nói của Tần Quảng Vương là ai chứ, ngoại trừ Đế Quân Đế Hoang thì còn ai vào đây nữa.
Đấy mới là kẻ tàn nhẫn chân chính, ngay cả Minh Đế cũng phải kiêng nể ba phần.
Chuyện của hậu bối, hậu bối giải quyết, nếu chín người bọn họ tùy tiện nhúng tay vào, Đế Hoang nổi giận, Minh Đế cũng chưa chắc chịu đựng được.
Chín người vô cùng đau trứng, trong chốc lát muốn bóp chết Minh Tướng của nhà mình, nhiều Minh Tướng như vậy, thế mà bị một Chuẩn Thánh truy đuổi tới mức chạy tán loạn khắp nơi, còn mặt mũi nữa hay không.
Mất mặt như thế cũng thôi đi còn kéo theo ông đây mất mặt theo.
Đây cũng phải trách bọn họ, ngày thường không dạy dỗ tốt người nhà mình, chạy khắp nơi ra vẻ, bây giờ thì tốt rồi, bị đánh rồi đúng không!
“Bảy mươi mấy người đánh một người, vậy mà cũng nghĩ ra được”.
Chín điện Diêm La cũng xoa ấn đường, bọn họ thực sự quản không nổi chuyện này, cũng không dám quản, Đế Hoang không phải để trưng.
Ngoài kia, những tiếng ầm ầm tiếp tục, từng ngọn núi cao sừng sững, từng cái từng cái bùng nổ, bị khuấy đảo đến long trời lở đất.
Diệp Thành vung gậy, lại đập một cái, rất tự nhiên lấy đi túi trữ vật, đây vốn dĩ là ăn cướp, bảo vật thì phải lấy chứ
Một đường của hắn cũng chỉ làm như vậy, gia nghiệp mà! Phải kiếm từng chút một, kiếm nhiều rồi thì sau này sẽ giàu thôi.
Nói xong, hắn nhắm trúng một người, tiến vào một dãy núi.
Đó là vị Minh Tướng số một dưới trướng của Thái Sơn Vương, người này được Minh giới gọi là Thái Nhạc Minh Tướng, nhiều Minh Tướng như vậy, hắn ta chạy nhanh nhất.
Nhưng không có tác dụng gì, tốc độ của Diệp Thành ở trạng thái bá thể vượt xa Thái Nhạc Minh Tướng, hắn còn có thể cho đối phương trốn hay sao?
“Ngươi thực sự muốn chiến đấu đến cùng sao?”, Thái Nhạc Minh Tướng hét lên, trong đôi mắt tia máu dày đặc, đỏ một mảnh.
Là Minh Tướng dưới trướng của Thái Sơn Vương, hắn ta cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy, cũng chưa bao giờ thất bại một cách thảm hại như thế.
Kiêu ngạo của hắn ta sớm đã bị Diệp Thành đánh tan không sót lại chút gì, lần đầu tiên hắn ta biết sợ hãi là gì, tuyệt vọng là gì.
“Ngươi và ta vốn dĩ không thù không oán, hôm nay tất cả đều do ngươi tự tìm lấy”. Diệp Thành chặn Thái Nhạc Minh Tướng lại, trong tay còn cầm một Lang Nha Bổng dính máu, ám khí cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi.
“Ta liều mạng với ngươi”. Thái Nhạc Minh Tướng hét lên một tiếng, tay nắm một cây chiến mâu làm côn sứ, đập vỡ Lăng Thiên.
Diệp Thành cười lạnh, như mãnh thú xông lên giết, không tránh không trốn không phòng ngự, lấy bá thể thánh thân ngăn chặn côn của đối phương.
Đồng thời, hắn cũng vung Lang Nha Bổng, một gậy hung hãn bá đạo đánh vỡ nửa thân thể của Thái Nhạc Minh Tướng.
Thái Nhạc Minh Tướng phun máu, lùi về sau vài bước, máu bị đốt cháy nhanh chóng chữa lành thân thể vỡ nát, trong mắt có chút kinh hoảng hiện ra.
Diệp Thành đánh tới, hắn không nói một lời mà chỉ dùng gậy đánh.
Thái Nhạc Minh Tướng phun máu một lần nữa, cơ thể thê thảm bị từng gậy đập nát, chỉ lưu lại một nguyên thần hư ảo, xoay người chạy trốn.
“Ngươi chạy được sao?”, Diệp Thành tung ra một chưởng, từ trên trời giáng xuống, giống như núi lớn nặng nề trấn áp hắn ta.
“Ngươi không thể giết ta, ta chính là Minh Tướng dưới trướng của Thái Sơn Vương”. Thái Nhạc Minh Tướng vùng vẫy, kinh hoảng hét lên.
Diệp Thành không hề thương xót, dùng chưởng này đè bẹp đối phương.
Hắn muốn chính là sức mạnh nguyên thần tinh thuần của Thái Nhạc Minh Tướng, Quỳ Ngưu đang ngưng tự thần hồn, phải cần có sức mạnh nguyên thần.
Nếu như lựa chọn giết chết, hắn sẽ không thương hại chút nào.
Khó lắm mới có người đứng sau chống lưng, không giết đến trời đất mịt mù không tính là xong, ông đây không phát uy, ai cũng đều coi ta là con chuột sao?
“Không...không không!”. Hai mắt Thái Nhạc Minh Tướng lồi ra, đồng tử thít chặt, từ trong mắt hắn ta chỉ nhìn thấy sợ hãi.
Chết, thực sự là hơi thở của cái chết, hắn ta vẫn luôn cao cao tại thượng nhưng cũng sợ hãi, hắn ta sợ hãi cái chết nên không muốn chết.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn ta thực sự hối hận, trêu chọc phải một con quái vật không nên trêu chọc, dẫn đến thiệt mạng.
Thấy mọi người vẫn đi theo sau, dọc đường nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, cảnh tượng nào cũng chấn động đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
"Tần Quảng Vương không quản sao? Chín điện Diêm La chỉ nhìn thôi sao? Nếu tiếp tục giết chóc như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện”.
"Chuyện của tiền bối, hậu bối giải quyết, Minh Tướng chín điện có chỗ dựa, Diệp Thành không có sao?". Có người nhàn nhã nói.
Mọi người đều im lặng, nếu nói đến người đứng sau Minh Tướng chín điện không thể so sánh với Diệp Thành, Đế Quân không dễ chọc đâu.