“Tha cho ta, tha cho ta đi”. Âm thanh sợ hãi vang lên
không ngừng, chính là tiếng những Minh Tướng đau khổ than khóc trước lúc chết.
Bọn họ vẫn đang chạy trốn, nhưng luôn có một hai người nào đó xui xẻo bị Diệp Thành đuổi kịp, khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt.
Minh Tướng các điện yếu đuối có chút gục ngã khi bị Diệp Thành đuổi giết, Thánh Thể là cơn ác mộng mà bọn họ không thể gạt đi.
“Tất cả mọi thứ đều do các ngươi tự tìm lấy”. Diệp Thành hét lên lạnh lùng đến cùng cực, tràn đầy ma lực vang vọng khắp trời đất.
Hắn giống như thần chết trong bóng tối, mỗi nơi đi qua đều là máu.
Kiếm ở trong tay hắn nhỏ máu tươi, từng giọt từng giọt chói mắt, đó chính là máu của Minh Tướng các điện, theo báo ứng nên có.
“Hoang Cổ Thánh Thể thực tàn nhẫn”. Những khán giả đi theo cả đoạn đường tặc lưỡi, ai cũng nhìn đến tay tim đập chân
run.
thở.
“Phi Long Minh Tướng lừa ta một vố rồi!”. Có người than
Lời nói này không hề có người phản bác, ai cũng sờ cằm căn nhắc, kiếp nạn máu hôm nay, truy cứu nguồn gốc căn nguyên chính là do Phi Long Minh Tướng.
Nếu hắn ta không bị đánh tàn phế, Minh Tướng điện thứ hai sẽ không đến lấy lại thể diện, đánh tới đánh lui dẫn đến thảm họa máu như vậy.
Nhưng bọn họ không biết rằng, sở dĩ Phi Long Minh Tướng đánh nhau với Diệp Thành là vì một câu nói đùa của muội muội hắn ta.
Cho nên, căn nguyên cuối cùng không phải là do Phi Long Minh Tướng mà là do Tần Mộng Dao, nàng ta dùng một câu nói đùa lừa ca ca của mình, ngay cả Minh Tướng các điện cũng bị lừa theo.
Không biết là sau khi Tần Mộng Dao biết được sẽ có vẻ mặt như thế nào, cũng không biết được là nàng ta và Triệu Vân lượn đến chỗ nào rồi.
Trong những tiếng bàn luận, Diệp Thành vẫn đang giết hại tàn bạo, sát khí tràn ngập.
Hắn giết người đến đó mặt, những Minh Tướng các điện chạy trốn người này thì người kia bị giết chết, triệt để tan thành mây khói.
Trong lòng chín điện Diêm La nhỏ máu, Diệp Thành chém một người, tim của bọn họ lại nhói lên một cái, thực sự muốn giết sạch sao?
Từ đây về sau, ngoài điện thứ nhất ra, người tài của các điện khác đều tàn lụi, bồi dưỡng những Minh Tướng mới lãng phí bao nhiêu tinh lực chứ.
Không phải không quản mà là không dám quản, quấy
nhiễu Đế Hoang thì sẽ gây ra tai họa lớn hơn, đây là tính cách của một mạch Thánh Thể.
So với trước kia, Tần Quảng Vương càng điềm tĩnh hơn, ưu nhã ngồi ở đó, uống rượu không thèm quán, cũng không có ý định quản!
Có một số người sống quá an nhàn nên không biết trời cao đất dày, đã tạo thành nhân thì phải nhận lấy quả.
Âm tào địa phủ là nơi vong hồn quy tụ, cũng cần có máu tươi rửa tội.
Những tiếng kêu thảm cũng tiếng ầm ầm không biết khi nào mới dừng lại!
Một cuộc chiến kết thúc, bầu trời u ám bị nhiễm thành màu máu.
Trong sương máu cuộn trào mãnh liệt, Diệp Thành xách theo sát kiếm dính máu, đạp trời mà đi, khắp người toàn là máu giống như một tử thần.
Hôm nay hắn nhờ một trận chiến mà thành danh, mỗi một người bị hắn giết chết đều là Minh Tướng dưới trướng Diêm Vương, thân phận tôn quý đến nhường nào.
Cũng may có Đế Hoang, nếu không hắn cũng không dám ngang ngược như vậy.
Khán giả tứ phía nhìn hắn từ xa, không ai nói nhiều lời.
Hôm nay bọn họ tận mắt kiểm chứng cái gì gọi là vô pháp vô thiên.
Dám chém giết Minh Tướng trắng trợn như vậy, Diệp Thành chắc chắn là người đầu tiên, thập điện Diêm Vương ngay cả rắm cũng không dám thả.
Hôm nay bọn họ tận mắt chứng kiến cuộc nổi dậy của một thần chết.
72 Minh Tướng bị chém giết hơn một nửa.
Những người còn sống cũng phân nửa bị tàn phế, sự kiêu ngạo bị đánh đến không còn sót lại gì, cuối đời đều vô duyên với đỉnh cao.
Sự tồn tại của hắn sẽ thu hút một thời đại, cũng sẽ là một ác mộng của người thời đại này, chiến tích của hắn cũng chưa từng có ai làm được.
Những khán giả nên cảm thấy vui mừng, vui mừng vì chưa trêu chọc vào Diệp Thành.
Nếu không, bọn họ sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của Thánh Thể.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thành cởi y phục của mình ra, tiện tay ném sang một bên, ngực để trần bay về Quỷ Thành.
Hình bóng của hắn vững chắc như ngọn núi, tóc dài phấp phới, rừng sợi ánh sáng vàng tan đi lại bị nhiễm máu đỏ tươi.
Dưới ánh nhìn chăm chú tứ phía, hắn đi vào Quỷ Thành, quay về tiểu viện, sát khí toàn thân hỗn loạn, cũng có sự e dè vô hình.
“Ta nói này, sao ngươi bá quá vậy!”. Hắn mới bước vào, Quỳ Ngưu đã mở mắt ra, nhếch mép tặc lưỡi không ngừng.
“Sao nào, còn chưa quen sao?”, Diệp Thành không khỏi cười một tiếng.
Thực sự chứng thực một đạo lí, Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành đi đến đâu náo nhiệt đến đó, cho dù là chư thiên hay là minh giới.
Bên này, Diệp Thành lấy ra bốn cái bình ngọc, chia ở bốn góc tế đàn mà sau đó mở niên phong bình ngọc ra.
Một lát sau bốn bình ngọc rung nhẹ, bên trong bay ra từng mảnh sức mạnh nguyên thần, bị hắn dẫn dắt dung nhập vào trong cơ thể của Quỳ Ngưu.
Quỳ Ngưu đột nhiên cảm thấy tinh thần chấn động, vội vàng nhắm hai mắt lại.