Hồn thể của hắn ta giống như một cái hang không đáy, nuốt trọn sức mạnh nguyên thần, hồn lực nhanh chóng tăng lên, long lanh trong suốt.
Sức mạnh nguyên thần tinh túy này đều là của Minh Tướng các điện, tinh túy như vậy so với những hồn lực kia mạnh hơn rất nhiều.
Có những thứ này trợ giúp, hắn ta sẽ ngưng thần trong thời gian ngắn nhất.
Diệp Thành đến dưới gốc cây cổ thụ, lấy cốc rượu ra, say sưa uống rượu.
Trận chiến hôm nay đánh đến tận tâm tận lực, cũng may là mở ra trạng thái bá thể nếu không tuy là hắn cũng phải chịu thua.
“Có người đứng sau mạnh mẽ cảm giác thật tốt”. Diệp Thành cười, nhìn về phía Giới Minh Sơn, giống như có thể nhìn thấy Đế Hoang.
Thập điện Diêm La sở dĩ không nhúng tay vào chính là vì kiêng nể Đế Hoang, đó là một đại thần áp chế bọn họ không thể thở nổi.
Rượu xuống đến bụng, hắn mang ra một đống túi trữ vật.
Xong việc, đổ toàn bộ những bảo vật trong đó ra ngoài.
Bảo bối thật sự rất nhiều, minh thạch, bí quyển, minh khí đều có, chất thành một ngọn núi nhỏ, thần quang lấp lánh sáng chói.
“Minh Tướng dưới trướng Diêm Vương quả là giàu đến chảy mỡ”.
Diệp Thành cười đầy nham hiểm, lựa chọn kĩ lưỡng, lấy minh khí ra nhờ vào thần thông bá đạo nghiền nát từng minh khí.
Âm Minh Kiếm bay ra, treo ở trên không trung, thôn tính minh khí tinh túy, kiếm thể đang chuyển hóa niết bàn, trực tiếp tiếp bận Thánh Vương Binh.
Diệp Thành không rảnh rỗi, sau minh khí chính là vô vàn đan dược.
Hắn không quan tâm đan dược loại nào, chỉ nhét từng nắm từng nắm vào miệng, cũng chỉ có hắn dám lấy đan dược ăn thay cơm.
Thánh Thể vốn dĩ cuộn trào mãnh liệt, đan dược đi vào cơ thể bị cường thế luyện hóa, dung nhập vào trong cơ thể, trở thành chất dinh dưỡng giúp Diệp Thành phi thăng.
Khí tức của hắn càng dồi dào, toàn thẫn mỗi lỗ chân lông đều nuốt trọn tinh khí, khí huyết tung bay, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Hôm nay, hắn đã đạt đến ngưỡng Thánh Nhân, chỉ cần một chút cơ duyên là có thể nâng cao lên, lập tức thành thánh cũng không phải không thể.
Tiểu viện chìm vào yên tĩnh, Quỳ Ngưu điên cuồng nuốt hết sức mạnh nguyên thần, âm minh kiếm chơi liều nuốt chửng tinh túy của minh khí.
Mà Diệp Thành như con thú háu ăn, nhồi nhét hết đan dược vào miệng.
Tiểu viện yên tĩnh nhưng thế giới ngoài kia lại phi thường náo nhiệt.
Thanh danh của Diệp Thành đã truyền khắp âm tào địa phủ, đường lớn ngõ nhỏ, vỉa hè đến tửu lâu đều đang nghị luận, những tiếng thổn thức vang lên không ngớt.
Thậm chí, Đầu Trâu Mặt Ngựa trong lúc đang thi hành công vụ áp giải quỷ hồn cũng đang trò chuyện về hắn, người này hưng phấn hơn người kia.
Đặc biệt là Đầu Trâu Mặt Ngựa ngày xưa đưa Diệp Thành xuống đây là đắc ý nhất, hai người từng đánh Diệp Thành, lợi hại chưa.
“Diêm Vương gia! Người phải làm chủ cho ta đấy!”
Minh giới cửu đại điện, nhóm Minh Tướng chưa chết kéo theo thân thể tàn phế, nằm rạp ở trên điện, kêu khóc thất thanh, đau buồn không ngớt.
“Làm chủ như thế nào, nói xem”. Cửu điện Diêm La đứng ở trước ngai vàng, quay lưng lại với các Minh Tướng, lời nói bình thản.
“Nghiền xương cốt của hắn thành tro bụi”. Minh Tướng các điện nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên, khuôn mặt dữ tợn giống như ác ma.
“Hay cho cái gọi là nghiền xương cốt của hắn thành tro bụi”. Cửu điện Diêm La xoay người, giận quá hóa cười, “Hắn là Thánh Thể, là huyết mạch ngang hàng với Đế Quân, quan hệ như vậy còn không rõ hay sao?”
Diêm Vương nổi trận lôi đình, Minh Tướng các điện bị dọa đến cơ thể cứng đờ, ai nấy sắc mặt tái mét, mồ hôi như mưa, không dám động đậy.
Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu rốt cuộc đã chọc vào ai.
Khó trách khó trách Diệp Thành dám chém giết Minh Tướng trắng trợn như vậy, khó trách ngay cả thập điện Diêm La cũng không dám công khai nhúng tay vào.
Bọn họ không phải không biết mà lúc đó đầu bị lừa đá rồi, tự cho là Minh Tướng dưới trướng Diêm Vương, tự cho là có chỗ dựa mạnh mẽ.
Không ngờ rằng, người đứng sau Hoang Cổ Thánh Thể càng đáng sợ hơn.
Đó là Đế Quân, sáng vai với Đế, Minh Đế cũng kiêng nể ba phần, đừng nói bọn họ, thập điện Diêm Vương cũng không có gan trêu chọc hắn.
Nhưng buồn cười là bọn họ còn vọng tưởng báo thù, điều này châm biếm biếm như thế nào, thực sự là tự mình tát mình mà.
‘Từ nay về sau, các ngươi không phải là Minh Tướng điện của ta nữa”.
Đại điện rộng lớn, lời của Diêm Vương uy nghiêm mà lạnh lùng.
Minh Tướng các điện cứng đờ, trong phút chốc tê liệt thành đống bùn nhão.
Thất bại rồi, bọn họ thực sự thua rồi, cho dù là chiến lực hay là chỗ dựa, đời này đều không thể lật ngược nữa.
Hối hận! Minh Tướng các điện đều hối hận rồi! Chọc ai không chọc, khăng khăng chọc Thánh Thể, đến đường cùng mới biết bọn họ chọc không nổi.
Đúng như Diệp Thành nói, tất cả mọi chuyện là do bọn họ tự tìm.
Trong tiểu viện, Diệp Thành ngồi xếp bằng, giống như một thầy sư ngồi thiền, tâm cảnh trống rỗng lại lĩnh ngộ thần thông của Hoang Cổ Thánh Thể.
Bá thể bá đạo như vậy, những Thần Tàng khác sẽ không yếu.
Nếu như lĩnh ngộ toàn bộ, hắn không thể tưởng tượng được chiến lực của bản thân sẽ khủng bố đến bậc nào, đồng giới chắc chắn không còn đối thủ.
Đại thành Thánh Thể phối hợp với địch chí tôn đại đế, cũng chưa chắc không có nguyên nhân, mỗi một thần tàng đều treo một Ngưu Xoa.
Hắn ngồi liên tục ba tháng, đôi khi có ánh kim quang lấp lánh loé lên.
Đáng tiếc là hắn chưa thể lĩnh ngộ được thiên phú thần thông khác.
Gần một tháng, tiểu viện mới có động tĩnh lớn: Một tiếng hú dài.
Tiếng hú dài do Quỳ Ngưu phát ra, tên đó đã ngưng tụ được nguyên thần, một bước đạp tế đàn, dùng sức vặn cổ.
Nguyên thần của hắn ta có thần quang lấp lánh, sức mạnh nguyên thần mãnh liệt cuộc trào, nếu như đầu thai chuyển thế, bẩm sinh sẽ đứng ở đỉnh cao.
“Không tồi”. Quỳ Ngưu cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Nói xong, hắn ta liếc mắt, hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Thành.
Quỳ Ngưu nhếch miệng, bị khí thế của Diệp Thành chấn lùi về sau vài bước.
Chuẩn thánh tiến vào thánh nhân phải cần thiên nhân ngũ suy, nhưng Diệp Thành ở đấy lại thành vật trang trí, vụt qua số kiếp của bản thân.
Năm đó trong thịnh hội vạn tộc Diệp Thành lập tức thành thánh.
Sớm biết có chuyện như vậy, Quỳ Ngưu mặc dù ngậm ngùi cũng không hề kinh ngạc, Thánh Thể sánh vai với Đế, sẽ tự có đặc quyền dành riêng cho hắn.