Đều là Thánh Nhân, hắn lớn hơn Diệp Thành mấy trăm tuổi nhỉ?
Nhớ lại năm đó lúc bọn họ kiếm công đức, khó khăn đến mức nào, chỉ phong vị Minh Tướng đã tốn hơn tám trăm năm.
Thánh thể tốt biết bao, một kiếm một người, công đức không chỉ tăng từng số lẻ mà là tăng từng trăm từng trăm, tức chết người khác.
Hai Quỷ Vương cũng ho khan, vẻ mặt khó xử, đều lang bạt ở dưới Minh Giới mà nhìn người ta xem, lại ngó lại bản thân mình, xấu hổ quá!
Lúc ba người nói chuyện, Diệp Thành lại chém thêm một ác long, xách theo bình rượu uống một cách say sưa, thú vật nói.
Lại xem công đức của hắn, mới tốn chút công phu, đã hơn bốn nghìn rồi, công đức mà thần vị Minh Tướng cần cũng đã kiếm được gần một nửa.
“Lần nữa!”. Diệp Thành ném bình rượu, lấy Chiêu Long tán ra, rải khắp biên giới Nghiệt Hải.
Nhưng, hắn mới đi đến, chưa kịp rải Chiêu Long tán, Nghiệt Hải đã không ngừng dập dờn, sóng to gió lớn cuồn cuộn.
Diệp Thành không chú ý, bị sóng lớn nuốt chửng, đúng vậy, nói đúng hơn là, hắn đâm vào đó!
“Trời ơi! Thánh thể vậy mà dám chủ động xông vào trong Nghiệt Hải”. Hai qủy vương đúng cách đó không xa không khỏi kinh ngạc hô lên.
“Thật liều lĩnh”. Lão minh tướng nhíu mày.
Ông ta sống lâu hơn Diệp Thành cũng hiểu Nghiệt Hải hơn Diệp Thành, ở bên cạnh lượn lờ thì được nhưng vạn lần cũng đừng xông vào Nghiệt Hải.
Ác long bên rìa Nghiệt Hải đã hung hãn bậc này, đừng nói đến bên trong Nghiệt Hải, có thể nuốt chửng Thánh Nhân đến xương cốt cũng không còn.
Trong Nghiệt Hải nhiều nghiệt duyên, sẽ ăn mòn nguyên thần, hoàn toàn không thể thắng ác long trong đó, cấp bậc cũng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Hôm nay Diệp Thành tự tiện bước vào, hậu quả sau đó không nghĩ cũng biết.
Chỉ là hắn nhìn thấy đều là một mảnh sương mù mờ ảo.
Dưới chân biển động sóng trào, nước biển Nghiệt Hải đen một mảng, nhìn thật kĩ mới có thể thấy từng con lệ qủy đang vùng vẫy.