Tất cả đều không thực tế, lúc Diệp Thành đến nơi này lần đầu tiên vẫn chỉ là một tia hồn phách, không bao lâu đã thành minh tướng. “Có văn điệp thông quan không”. Hai quỷ vương không quên chức trách của mình. “Chắc chắn là có”. Diệp Thành cười, lập tức vuốt tay áo, một tia thần quang bay ra hóa thành một tấm văn điệp. Hai quỷ vương tiếp nhận, nhìn lướt qua thấy không phải đồ giả mới quay đầu, tay đưa ra: “Mời Minh Tướng vào”. “Hôm nay tâm trạng đại ca vui vẻ, cho các ngươi uống rượu”. Diệp Thành cười, bước vào, sau đó còn lấy ra hai cái túi trữ vật cho bạn họ. Minh Tướng cho tất nhiên phải nhận, hai quỷ vương mở túi trữ vật ra, hai mắt đột nhiên phát sáng: “Minh thạch, còn có tận một vạn”. Ngay lập tức hai người vui đến nở hoa, số lượng minh thạch như vậy, đối với bọn họ mà nói là tài sản không nhỏ. Trên đường hoàng tuyền, Diệp Thành bước từng bước, bước chân ổn định. Lần nữa bước trên con đường âm dương này khiến hắn không khỏi cảm khái. Lúc mới vào âm tào địa phủ, hắn đã bị đầu trâu mặt ngựa áp giải, bị đưa đi đầu thai chuyển thế, còn là súc sinh đạo. Thoáng cái nửa năm đi qua, lần nữa đến đây đã là thân phận minh tướng, không phải đến đầu thai mà là đến đón Sở Linh Nhi của hắn. Tim hắn vẫn luôn đập rất mạnh, thân thể kích động run lên. Hai kiếp luân hồi, hơn ba trăm năm trôi qua, rất lâu không gặp rồi nên có một chút căng thẳng, chỉ sợ là mộng ảo. Đang đi thì một tia sáng đỏ rực xẹt qua mắt hắn. Đợi cúi đầu nhìn xuống, mới biết là hoa bỉ ngạn ở đường hoàng tuyền. Hoa bỉ ngạn nở ra bỉ ngạn, hoa nở không nhìn thấy lá, có lá không thấy hoa, hoa lá không gặp nhau, đời đời kiếp kiếp đều bỏ lỡ. Lời bi thương là vậy, nhưng nếu như có tình cảm với lá rồi sẽ gặp lại. Diệp Thành mỉm cười, cúi người vươn tay ra hái từng đóa từng đóa một. Mặc dù là vợ chồng già, nhưng phải lãng mạn một chút mới được. Nghĩ mà xem, hắn chưa từng tặng hoa cho Sở Linh, vừa hay có thể bù đắp, hoa bỉ ngạn là rực rỡ nhất, chứa đựng tình cảm của hắn. “Sở Linh, Diệp Thành đến đón nàng đây”. Diệp Thành dịu dàng cười, nâng bó hoa, nhanh chân đi đến cầu Nại Hà. Gọi một tiếng Sở Linh vô cùng khàn, thăng trầm đến bất tận. Ba trăm năm trước, hắn chết, trời xui đất khiến đến minh giới. Ba trăm năm sau, hắn cũng chết rồi, rơi vào âm tào địa phủ. Có lẽ là tình duyên cổ xưa ràng buộc, lưu luyến ba trăm năm, người có tình cuối cùng sẽ gặp lại, để tiếp tục mối tình kiếp trước. Hắn vẫn nhớ năm đó, hình ảnh Sở Linh ngã vào trong lòng hắn, nước mắt dàn dụa, nói lời yêu thương cuối cùng ở thế giới trần tục. Hình ảnh đó, quá buồn và đẹp, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng. Xa xa hắn nhìn thấy Sở Linh Nhi đứng ở đầu cầu Nại Hà. Nàng mặc một bộ bạch y, không nhiễm khói bụi, như thể một vị tiên nữ, tóc dài như dòng nước, từng sợi từng sợi nhuộm ánh sáng thần thánh. Nàng giống như một đóa hoa sen, thánh thiện lương thiện, đứng ở trên đầu cầu Nại Hà khiến cho âm phủ tăm tối tăng thêm một chút rực rỡ tươi đẹp. Song, khóe miệng của hắn không khỏi kéo lên một chút trong lúc nhìn thấy Sở Linh, vẻ mặt đó cũng vô cùng đặc sắc. Sở Linh Nhi thực sự ở đó, nhưng chân vắt chéo cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa rơi đầy đất. Nàng rất nhàn nhã, so với Mạnh Bà trước kia thì rõ ràng là khác một trời một vực, Mạnh Bà rất kính nghiệp, nàng lại có chút lười nhác. Có người đến, Sở Linh Nhi ngoảnh đầu lại, nhưng lại ngớ ra.