Tiên Võ Đế Vương

Chương 2667



 Gương mặt của Diệp Thành khiến nàng cảm giác có một loại quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng gặp, tim đau đến nỗi muốn rơi lệ.  

 

 

Hai mắt của Diệp Thành cũng ẩm ướt, tràn đầy nước mắt nóng hổi.  

 

 

Đối mặt một lần, cách thời gian ba trăm năm giữa kiếp trước và kiếp này.  

 

 

Thời gian như dừng lại ở thời khắc này, mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng hai người giống như ở hai phía của tinh hà, cách thời gian thăng trầm.  

 

 

Diệp Thành nghẹn ngào, từng bước tiến lên phía trước, mạnh mẽ ôm chặt Sở Linh.  

 

 

Hắn giống như dùng toàn bộ sức lực của mình, lệ rơi không ngừng, thấm ướt quần áo của Sở Linh, khóc không thành tiếng.  

 

 

Sở Linh không thở được, cũng nhất thời chưa kịp phản ứng, cái ôm này khiến nàng không kịp trở tay, vẻ mặt ngơ ngác.  

 

 

Nàng là thần cầu Nại hà, bao nhiêu năm rồi không có minh tướng nào dám hỗn xược với nàng như vậy, hôm nay là lần đầu tiên.  

 

 

Nhưng mà điều đáng nói là cái ôm của hắn rất ấm áp, lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn, quen thuộc không thể hiểu được.  

 

 

Nhưng mà sự thận trọng của nữ tử khiến đôi mắt đẹp của nàng dâng lên ngọn lửa, “Ngươi là ai! Còn không buông tay ra, ta nổi xung lên đấy”.  

 

 

Nghe thấy vậy, Diệp Thành liền buông tay ra, nước mắt còn chưa kịp lau đã ngạc nhiên nhìn Sở Linh, “Nàng, không quen biết ta?”  

 

 

“Ta nên quen ngươi sao?” Sở Linh liếc Diệp Thành một cái, người gì đâu! Vừa đến đã ôm ta, ta quen biết ngươi sao?  

 

 

Diệp Thành nhíu mày, rõ ràng, Sở Linh không quen biết hắn.  

 

 

Nhưng vấn đề là, từ Chư Thiên chết rồi đến Minh Giới, tất cả đều có kí ức kiếp trước, giống như hắn, giống như Quỳ Ngưu, giống như Đế Hoang.  

 

 

Sở Linh có chút kì lạ, không hề có kí ức kiếp trước.  

 

 

Bỗng hai mắt của hắn híp lại, nhìn chằm chằm vào thần hải của Sở Linh.  

 

 

Bỗng chốc, hắn đã nhìn ra manh mối, sâu trong nguyên thần của nàng có một hoa văn thần thánh cổ xưa, chính là một cái phong ấn.  

 

 

“Ai đã phong ấn kí ức của nàng”. Diệp Thành âm thầm nói.  

 

 

Phong ấn đó, ẩn sâu trong nguyên thần của nàng, thực sự rất khó phát hiện, cấp bậc của nó cũng không thấp.   

 

 

“Chẳng lẽ là tiền bối Đế Hoang?”. Diệp Thành cân nhắc, suy nghĩ một hồi, cảm thấy suy luận này đáng tin cậy nhất.  

 

 

“Ngươi muốn theo đuổi ta sao”. Sở Linh ngồi xuống vị trí vừa rồi, vừa cắn hạt dưa vừa liếc Diệp Thành.  

 

 

Ánh mắt của nàng cuối cùng rơi xuống bó hoa bỉ ngạn kia.  

 

 

Người đến đây, nếu không phải đầu thai mà còn cầm theo một bó hoa, vừa nhìn đã biết chắc chắn là vật này đến để tán gái.  

 

 

Trên cây cầu Nại Hà này, chỉ có một mình nàng, mục tiêu rất rõ ràng.  

 

 

Diệp Thành hồi thần, ho khan một tiếng, đưa bó hoa về phía trước, Sở Linh đã nói như vậy, tán một chút cũng không sao.  

 

 

“Điện thứ mấy?”. Sở Linh nhận lấy, vừa ngửi mùi thơm của hoa, vừa hỏi. “Tại sao chưa từng nhìn thấy ngươi?”  

 

 

“Minh tướng mới được thăng cấp?”. Diệp Thành nhún vai, ngồi xuống bên cạnh Sở Linh, cũng giống như Sở Linh, hắn ngồi bắt chéo chân.  

 


“Phong ấn gì chứ”.  Sở Linh liếc qua, vẻ mặt hoài nghi.  

 

 

“Xem ra là không biết gì”. Diệp Thành sờ cằm, có chút không hiểu, tại sao Đế Hoang lại phong ấn kí ức của nàng.