Tiên Võ Đế Vương

Chương 2669



Thậm chí lần Nghiệt Hải tạo hóa này cũng có hình bóng có Đế Hoang. 

Hắn nhìn ra trông rộng như thế, cho đến bây giờ tại sao không biết mục đích của Đế Hoang, Đế Hoang đang huấn luyện hắn, muốn hắn từng bước trưởng thành, trong nguy cơ có thể Niết Bàn mà mà không phải dựa vào vây cánh của tiền bối. 

Mười tám tầng địa ngục là một cửa ải, văn điệp thông quan chính là cửa ải thứ hai, cái gọi là Nghiệt Hải là ải thứ ba để hắn lột xác. 

Cho nên nói hắn vô cùng khẳng định, cho dù hôm đó hắn mở lời với Đế Hoang muốn văn điệp thông quan, Đế Hoang cũng chắc chắn không cho hắn. 

Một bước đăng thiên dễ dàng nhưng lại vì điều này mà bỏ lỡ cơ hội rèn luyện trân quý, dụng tâm của Đế Hoang, hắn rất rõ ràng. 

Thực tế chứng minh, Đế Hoang luôn đúng, sự trưởng thành của hắn trong cơ duyên từ lần này đến lần khác liên tục biến thành Niết Bàn. 

Nhưng mà lần này, hắn không thể không tìm Đế Hoang, thần cầu Nại Hà gánh trách nhiệm rất lớn, chỉ có thể cầu tiền bối xuất sơn thôi. 

Đi qua Sơn Xuyên Đại Hà, hắn dừng chân tại dưới chân núi Minh Giới. 

Chỉ là núi Minh Giới một đạo kết giới vô hình bao phủ, có để đạo pháp tắc bay lượn, đây chính là thần thông của Đế Hoang. 

“Vãn bối Diệp Thành cầu gặp tiền bối”. Diệp Thành hét lớn. 

Kết giới rung động, có bóng người bước ra, nhưng không phải là Đế Hoang mà là một người phụ nữ mặc y phục trắng, đúng là phong hoa tuyệt đại. 

Dung nhan của nàng ta tuyệt thế, đẹp khiến người khác nghẹt thở, từng sợi thần hà quấn quanh, rực rỡ thánh khiết giống như trích tiên phàm thế, không nhiễm một hạt bụi, không hề có chút khói bụi nhân gian. 

Đôi mắt của nàng ta bình lặng như nước, lạnh nhạt đến vô tình, giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể khiến lòng nàng ta gợi lên ngọn sóng lăn tăn nào. 

Nàng ta không hề đơn giản, là đồ nhi của Đế Hoang, đồ nhi duy nhất. 

Tên gọi là Bạch Chỉ, một cô gái thần bí, nếu không cũng sẽ không được Đế Hoang thu nhận làm đồ nhi, minh giới nhiều yêu nghiệt, ngọa hổ tàng long nhưng nàng ta chính là một trong số đó, có một vài người biết. 

Diệp Thành đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, huyết mạch của cô gái này vô cùng kì lạ, thậm chí có chí cổ xưa đến dọa người, thánh huyết cũng rung động. 

Huyết mạch này, hắn chưa từng thấy, chỉ biết trong cơ thể nàng ta tiềm ẩn một cỗ sức mạnh đáng sợ, một khi khôi phục nhất định sẽ gây sốc. 

Lần trước tới đây, hắn chưa từng gặp qua cô gái này, hắn cho rằng núi Giới Minh chỉ có một người là Đế Hoang, không nghĩ rằng còn có một mỹ nữ xinh đẹp. 

Không thể không nói, cô gái này lớn lên rất đẹp, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Tử Huyên - một tia tàn hồn còn sót lại của Đông Hoa nữ đế, đó mới thực sự là tuyệt diễm, người bình thường không thể so sánh được. 

“Sư tôn thần du thái hư, không gặp khách”. Bạch Chỉ nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh băng, như thế âm thanh tự nhiên ở trên bầu trời. 

“Sư tôn?”, Diệp Thành ngẩn người một lát, khá kinh ngạc đối với thân phận của Bạch Chỉ, người mạnh mẽ cái thế vậy mà còn có một đồ nhi. 

Nếu không sao có thể là đồ đệ của Đế Hoang quả nhiên không đơn giản, lấy chiến lực và tu vi hiện tại của hắn cũng kiêng nể ba phần. 

Suy nghĩ một hồi, Diệp Thành chắp tay nói, “Mong tiên tử chuyển lời, nói là Diệp Thành cầu kiến, có chuyện quan trọng cần giúp đỡ”. 

“Ai cũng không gặp”. Giọng điệu của Bạch Chỉ vô cùng lạnh lùng. 

Diệp Thành còn muốn nói, nhưng Bạch Chỉ đã lên như diều gặp gió, tư thế thần thánh nhẹ nhàng biến mất trong chốc lát, bặt vô âm tín. 

“Tiền bối, ngươi sớm biết ta sẽ đến tìm người, mới đóng cửa không gặp sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhẹ nhàng nhìn Đế Hoang. 

Đế Hoang không gặp hắn, là muốn nói rằng: Rèn luyện của hắn vẫn chưa kết thúc, đó sẽ là một ải khảo nghiệm mới, sẽ không giúp hắn. 

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành quay người, trước khi đi còn không quên nhìn đỉnh núi Giới Minh một lần, như có thể nhìn thấy được một bóng lưng. 

Người đó, không cần nói chính là Đế Hoang, yên tĩnh nhìn Diệp Thành. 

Đúng như những gì Diệp Thành dự đoán, từ lúc Diệp Thành đến âm tào địa phủ, ông đã sắp xếp tất cả cho Diệp Thành. 

Bây giờ không giúp hắn, không phải do ông nhẫn tâm mà là đang ép buộc Diệp Thành trưởng thành, hắn cần phải lột các cũng cần phải Niết Bàn. 

“Sư tôn, người thực sự muốn đặt cược tất cả lên người hắn sao”. Bạch Chỉ nhìn Đế Hoang, trong đôi mắt đẹp đều là cung kính. 

“Hắn sẽ làm được thôi”. Đế Hoang nhàn nhạt nói, mỉm cười. 

“Ngay cả sư tôn cũng thất bại. Đồ nhi không cho rằng hắn có thể thành công”. 

“Sư tôn nghe ra, ngươi không phục hắn”. Đế Hoang ôn hòa cười, "Tương lai không lâu nữa, chúng ta sẽ có một trận chiến, đồng giới sẽ có một thần thoại vô địch, không chỉ là một truyền thuyết nữa”. 

Bạch Chỉ không đáp, yên lặng xoay người, trong đôi mắt xinh đẹp có một tia sáng vụt qua, nóng lòng được chiến đấu với Diệp Thành. 

Nàng là đồ nhi của Đế Hoang, kiêu ngạo của nàng, chỉ nhìn thế gian bằng một con mắt, cho dù thánh thể thì thế nào chứ, nàng ta tin rằng có thể trấn áp. 

Bên này, Diệp Thành vẫn chưa quay về cầu Nại Hàm mà đi Quỷ Thành. 

Vừa đi đã là nửa năm, đường lớn ở Quỷ Thành vẫn nhộn nhịp như vậy. 

Điều quan trọng nhất là, cho dù đại quý tiểu quỷ ngờ vực quỷ vương, thậm chí minh tướng bình thường cũng sẽ hành lễ với hắn. 

Tần Mộng Dao vẫn tốt, nhưng khi Diệp Thành nhìn thấy Triệu Vân, hai mắt không khỏi híp lại, còn có thâm ý lướt qua. 

Nửa năm không gặp, Triệu Vân giống như gặp được một tông tạo hóa, cũng tiến đến thánh nhân, so với ngày trước càng bất phàm. 

Thêm vào đó là Diệp Thành mở ra bá thể, căn nguyên thánh thể tu bổ hoàn thành, vẫn không thể nhìn thấu Triệu Vân, hắn đúng là sâu không lường được. 

Giống như xưa đã từng nói, hắn nếu như chiến đấu đến cùng với Triệu Vân, hắn không nắm chắc sẽ đánh bại Triệu Vân, kết quả sẽ đồng quy vu tận.