Tiên Võ Đế Vương

Chương 2670



Lúc Diệp Thành chăm chú nhìn Triệu Vân, Triệu Vân cũng đang nhìn hắn.  

 

Có thể nhìn thấy trong mắt Triệu Vân cũng có một chút kiêng dè.  

 

 

Cho dù là Diệp Thành, hắn cũng có cảm giác giống như vậy.  

 

 

Giữa cao thủ với cao thủ, bẩm sinh đã có sự ăn ý ngầm, Diệp Thành không chắc chắn đánh bại hắn ta, hắn ta cũng không nắm chắc sẽ đánh bại được Diệp Thành.  

 

 

Diệp Thành biết, hắn ta cũng biết, nếu thực sự liều mạng để chiến đấu với nhau, sẽ không có thắng thua, kết quả chính là cùng nhau chết đi.  

 

 

Hai thiên tài vô song của vũ trụ đều tồn tại ở cấp bậc vô địch, ai cũng không yếu hơn ai, thực sự là ngang sức ngang tài.  

 

 

Một lời cũng chưa nói, hai người nhìn nhau mỉm cười, đều im lặng.  

 

 

Ngược lại Tần Mộng Dao nhìn thấy Diệp Thành đến, đôi mắt xinh đẹp sáng lên: “Ngươi có biết là suýt chút nữa đánh chết ca ca của ta rồi hay không”.  

 

 

“Điều này có thể trách ta sao?”, Diệp Thành bất mãn nói: “Đã nói với ngươi rồi, bảo hắn ta đứng sang một bên, nhưng hắn ta cứ muốn chạy đến tìm kích thích”.  

 

 

“Theo ta, chuyện này cũng không thể trách Lão Thất nhà chúng ta”. Quỳ Ngưu rung đùi đắc ý: “Ca ca của ngươi quá kiêu căng, thực sự cho rằng thiên hạ vô địch sao? Phải dạy dỗ hắn ta một trận”.  

 

 

“Ngươi còn phải cảm ơn ta”. Diệp Thành lấy bình rượu ra: “Nếu không phải ta nhẹ tay, không chừng ca của ngươi sớm đã vong mạng rồi”.  

 

 

Nghe hai người lời qua tiếng lại, Tần Mộng Dao vỗ đầu.  

 

 

Chuyện của nửa năm trước, lật lại nguyên nhân của nó thì nên trách nàng ta, một câu không sao cả khiến ca ca của mình bị chơi đến tàn phế.  

 

 

Phế thì cũng phế đi, ít ra còn sống, thời gian lâu rồi sẽ có thể hồi phục, nhưng Minh Tướng của chín điện mới thực sự bi thảm.  

 

 

Không lâu trước kia, lúc nàng ta và Triệu Vân quay về, sau khi nghe được chuyện ngày hôm đó, suýt chút nữa bị dọa đến ngốc luôn, thực sự là trời long đất lở.  

 

 

Bảy mươi hai Minh Tướng đó! Trong đó còn chín vị Chuẩn Thánh Vương, thân phận đều vô cùng cao quý mà đều bị Diệp Thành chém hết rồi.  

 

 

Một câu nói mang đến hoạ lớn khiến cho nàng ta có một loại cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.  

 

 

Nàng ta cũng thực sự nên cảm ơn Diệp Thành, nếu không phải nể mặt nàng ta, ca ca của nàng ta có lẽ càng thảm hơn Minh Tướng của chín điện  

 

 

“Ngươi nợ ta một phần món nợ ân tình, nhớ kỹ đó”. Diệp Thành vỗ vai Triệu Vân, nhìn sắc mặt đầy vẻ mặt tình ý sâu xa.  

 

 

“Món nợ ân tình? Món nợ ân tình gì chứ”. Triệu Vân không hiểu lắm.  

 

 

“Tha cho anh cậu của ngươi một mạng, không phải là món nợ ân tình sao!”  

 

 

“Lời này ta thích nghe”. Tần Mộng Dao ở bên cạnh cười ha ha, ngồi sát lại gần Triệu Vân, không hề có chút dè dặt của con gái, nàng ta khoác lên cánh tay của người ta, giống như một người vợ nhỏ.  

 

 

“Hai bọn ta thực sự không thân”. Triệu Vân tự giác nói, gạt tay của Tần Mộng Dao ra: “Không có anh em gì đấy đâu”.  

 

 

“Nha đầu, có phải tính cách của Tần Quảng Vương không mấy hiền lành không?”. Diệp Thành chen vào, thăm dò nhìn Tần Mộng Dao.  

 

 

“Thập điện Diêm Vương của địa phủ thì không ai tốt tính hết”. Tần Mộng Dao nhún vai: “Tần Quảng Vương là người có tính khí thất thường nhất”.  

 

 

Diệp Thành xoa ấn đường, cảm thấy vấn đề mà bản thân hỏi có chút ngớ ngẩn.  

 

 

Ngày trước, lúc hắn đi đầu thai thì nên cũng biết tính khí nóng nảy của Tần Quảng Vương, Thập Điện Diêm Vương, ai cũng khó tính giống nhau.  

 

 

Hắn dám khẳng định rằng, nếu như nói chuyện Sở Linh Nhi cho Tần Quảng Vương, tên đó sẽ dùng một chân đạp hắn bay ra khỏi hệ Ngân Hà.  

 

 

Nhưng vấn đề là, Đế Hoang không giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể tìm Tần Quảng Vương, xui xẻo hơn, không chừng còn phải nhận nhiệm vụ linh tinh nữa.  

 

 

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn càng cảm thấy đau trứng, lấy được văn điệp thông quan rồi vẫn không thể đưa Sở Linh đi, thực sự là xấu hổ.  

 

 

 

 

Sớm không bế quan, muộn không bế quan, lúc ông đây muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi lại bế quan, thật lòng muốn làm ta tức điên sao, đúng là một tên hèn hạ.  

Lời nói này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không thể để Tần Quảng Vương nghe được nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.