Giọng nói đó non nớt, giọng nói bập bẹ, vừa nghe đã biết là trẻ con. Diệp Thành vò đầu, xác định mình nghe không lầm, mới nhìn chung quanh. Chỉ là ngoài hắn và Sở Linh ra, ở đây không có người thứ ba chứ đừng nói đến một đứa bé, điều này có chút kỳ quái. Tìm hồi lâu, hắn không tìm được nơi phát ra âm thanh đó, nhưng tiếng gọi “Cha” lại vang vọng bên tai hắn rất lâu không hề tiêu tán. Không lâu sau, lại có người đến đây, một nhóm ba người. Không phải là đầu trâu mặt ngựa mà là Phán Quan, ở đằng sau hắn ta còn có Hắc Bạch Vô Thường đi theo sau, một đường thông thuận, trực tiếp đến đây. “Phán Quan hôm nay nhàn nhã quá vậy!”, Diệp Thành khoanh tay ngồi xổm trên Vọng Hương Đài, bộ dáng giống như một con cóc. “Kiểm tra định kỳ, có vấn đề gì không?” Phán Quan chắp tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm nghị nhìn cái này cái kia. Hành động này thực sự giống như cấp trên đang thị sát công việc, rất tận tâm. Trên thực tế, người hắn ta thật sự muốn quan sát chính là Diệp Thành. Một nam một nữ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu như ở đầu cầu Nại Hà này làm chuyện mà nam nữ đều thích làm, kích động sẽ xảy ra bão tố. Dựa theo sổ ghi chép sinh tử đánh giá Diệp Thành, hắn ta cho rằng chạy đến xem vẫn tốt hơn một chút, tên khốn này việc gì cũng có thể làm ra được. May mắn thay, lần này Diệp Thành khá thành thật, không có gây phiền toái gì cho hắn ta. Nếu không, với tính khí nóng nảy của Tần Quảng Vương, đánh hắn ta một trận còn tính là nhẹ, thần vị Phán Quan có giữ được hay không còn khó nói. Bên này, Hắc Bạch Vô Thường nhìn Sở Linh ngủ say, hắng giọng một tiếng, tốt xấu gì cũng là thần cầu Nại Hạ, thế này còn ra thể thống gì nữa. Sở Linh bị giật mình tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, lúc nhìn thấy Phán Quan liền vươn vai một cái, dứt khoát không thèm hành lễ. “Ngươi là thần cầu Nại Hà, không thể chú ý nhiều hơn một chút hay sao?”, Phán Quan thở dài một hơi, nhưng cũng không trách Sở Linh. Điều này ngược lại khiến Diệp Thành nhướng mày, thầm nghĩ thân phận Sở Linh cũng không khó phải dạng vừa, Phán Quan còn kiêng nể ba phần. “Lão phán, ta có thù oán với ngươi sao?”, Sở Linh lại cắn hạt dưa, trong lúc này, nàng liếc nhìn thẩm phán, trầm giọng nói. “Lời này nên bắt đầu nói từ đâu?”, Phán Quan nhàn nhã mỉm cười. “Minh giới có nhiều người như vậy, khăng khăng tìm ta làm thần cầu Nại Hà”. “Là Tần Quảng Vương coi trọng ngươi, giao cho ngươi công việc tốt”. “Lý do này không có gì sai”. Diệp Thành nói một cách ẩn ý. “Không phải tại ngươi sao”. Diệp Thành không lên tiếng còn không sao, nói ra một câu suýt nữa khiến Sở Linh bùng nổ. “Là Mạnh Bà quá cẩn thận”. Diệp Thành ho khan một tiếng, nhưng cơn tức giận của Sở Linh vẫn cuồn cuộn như cũ, đổi lại là nàng thì cũng sẽ mắng người. Hai người ta một câu ngươi một câu, khiến cho Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường có chút bối rối, bọn họ đều gãi đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Nghe giọng điệu của Sở Linh, nàng không hề quen biết Diệp Thành. Nhưng trước đó Diệp Thành rõ ràng nói thần cầu Nại Hà là thê tử của hắn, trước sau có chút mâu thuẫn, bị hắn lừa rồi sao? “Trong nguyên thần của nàng có cấm chế, kí ức kiếp trước đều bị phong tỏa”. Diệp Thành truyền âm, nhìn vẻ mặt của hắn ta, cảm thấy đau trứng. Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, cảm thấy khá đáng tin, bởi vì thân phận Sở Linh quả thực không đơn giản. Ba người họ đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, không lâu sau đã rời đi. Diệp Thành bĩu môi, bị dọa đến sợ rồi sao, coi hắn thành đối tượng quan tâm trọng điểm, không có chuyện gì cũng đến quan sát hắn. Đầu cầu Nại Hà chỉ còn sót lại hai người là hắn và Sở Linh Nhi, không có còn kì đà nào nữa nên cũng coi như là lãng mạn, chỉ thuộc về hai người.