“Đến đây, ta cho ngươi xem một thứ hay ho”. Diệp Thành cười nham hiểm, lấy ra một mảnh ký ức tinh thạch từ trong ngực.
Bên trong tinh thạch đương nhiên là cảnh Sở Linh đang ngủ.
Sở Linh cầm lấy, dùng ngón tay mở ra, khi nhìn thấy hình ảnh ở bên trong, lập tức nổi điên, cầm lấy ký ức tinh thạch ném về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không hề né tránh, thánh thể rất mạnh mẽ, ký ức tinh thạch chạm vào liền vỡ vụn, hóa thành từng tia pháo hoa.
“Cút đi”. Sở Linh nóng mắt, không biết là xấu hổ hay là tức giận, chỉ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất, chui vào hóng mát.
Hình tượng của nàng đã bị Diệp Thành phá hủy hoàn toàn.
Diệp Thành chỉ cười hi hi, bộ dáng tức giận của Sở Linh cũng rất đáng yêu, nàng ở kiếp trước cũng là độc nhất vô nhị.
“Đường đường là Hoang Cổ Minh Tướng, ngươi rất rảnh rỗi sao? Không đi kiếm công đức lại chạy đến cầu Nại Hà chụp lén ta”. Sở Linh mắng mỏ.
“Tán gái cần phải có quy trình, kiến thức này sâu rộng uyên thâm”.
“Cút đi”. Sở Linh thực sự nổi giận, đá một cước.
“Không nói những điều vô dụng nữa, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi ở cầu Nại Hà này đã hơn nửa năm, đã từng nghe qua tiếng trẻ con chưa?”
“Không biết”. Sở Linh xắn tay áo, bước lên Vọng Hương Đài, quay lưng về phía Diệp Thành rồi ngồi xuống, không muốn để ý đến tên khốn này.
Diệp Thành không biết xấu hổ cũng đi qua đó, Sở Linh ngồi ở trên Vọng Hương Đài, hắn lại ngồi xổm ở dưới Đài, ta nhất định phải sát lại gần ngươi hơn một chút.
Sở Linh thật sự mất bình tĩnh, đường đường là Minh Tướng do Tần Quảng Vương thân phong , người tàn nhẫn cái thế, lại tìm đủ mánh khóe tức chết người khác.
Trong im lặng, nàng lại ngáp một cái, một tay chống mặt rồi lại ngủ thiếp đi, không biết là mệt hay buồn ngủ.
“Cha”. Đột nhiên lại có một tiếng gào vang lên.
Diệp Thành ở dưới Đài không khỏi ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy, hơi nheo mắt nhìn xung quanh, xác định mình nghe nhầm.
Nhưng điều kỳ lạ là tuy hắn có thể nghe thấy nhưng lại không tìm được âm thanh đó đến từ đâu, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng, chứ không thể nhìn thấy người.
“Cha”. Lúc Diệp Thành nhìn xung quanh, lại nghe thấy một tiếng gọi khác.
Hắn dừng lại một lúc, sau đó vô thức quay lại nhìn Sở Linh Nhi, đôi mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào bụng dưới của nàng.
Hắn cực kỳ chắc chắn rằng giọng nói của đứa bé phát ra từ cơ thể nàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, bụng của Sở Linh cũng có càn khôn, bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, khiến toàn bộ trở nên mơ hồ.
Bất giác hắn hơi nheo mắt lại, vén ra tầng mây mù tối tăm, chờ mong nhìn bụng dưới của Sở Linh.
Trong mông lung, hắn như nhìn thấy một đứa bé, hồng hào bụ bẫm, lúc thì cười khúc khích, lúc thì oa oa khóc lớn.
Diệp Thành sửng sốt, tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt, nhìn lại lần nữa xác định là một đứa bé.
Khi hắn nhìn, cậu bé đó cũng đang chớp đôi mắt to nhìn hắn.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng đặc sắc.
Trong bụng của Sở Linh Nhi có một đứa bé, nàng mang thai?
Một cảm giác choáng váng lập tức tràn ngập đầu óc Diệp Thành.
Hắn không biết đó là con của ai, cũng không biết Sở Linh đang trải qua chuyện gì, nhưng nàng thực sự đang mang thai một đứa bé.
Chẳng trách, chẳng trách nàng lại mê ngủ như vậy, đây là triệu chứng thường gặp của phụ nữ khi đang mang thai, ngày thường hay uể oải, dễ mệt mỏi.
Lúc này trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, không biết nên vui hay buồn, hay là nên vui sướng hay tiếc nuối.
Hắn dời mắt, ngồi dưới Vọng Hương Đài mà im lặng, đôi mắt mờ mịt, biểu cảm suy sụp chưa từng thấy.
Một lần luân hồi, thời gian ba trăm năm, hắn đến quá muộn.