Nàng ta còn kéo theo một người, không cần nói cũng biết là Triệu Vân, hễ nàng ta xuất hiện là sẽ có Triệu Vân ở đó.
“Có biết nhìn hay không hả?”, Triệu Vân nói xong muốn rơi đi, người ta khó lắm mới lãng mạn được một chút, ngươi lại tới quấy rầy.
“Người ta không ngại!”, Tần Mộng Dao kéo Triệu Vân.
“Hoang Cổ Minh Tướng tự mình xuống bếp, qua bữa này thì không còn cơ hội đâu”, cô nương này lại rất tự giác, không coi mình là người ngoài, xoa tay đã ngồi xuống.
“Nhìn đi, nhìn người ta đi! Khi nào ngươi mới nấu cho ta ăn!”, Tần Mộng Dao liếc nhìn Triệu Vân, có chút u oán.
“Ta nhắc lại lần nữa, hai ta không thân!”, Triệu Vân huơ nắm tay, không cho nàng ta tới gần.
“Hứ!”, Tần Mộng Dao không cho là đúng, bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn, hình tượng gì đó đều mất sạch.
“May là ngươi không phải nam!”, Diệp Thành ung dung nói.
“Cái gì? Ý ngươi là sao?”, Tần Mộng Dao ngẩng đầu, có chút khó hiểu.