Bên ngoài tiểu viện, Tần Mộng Dao vừa rời đi lại quay trở về.
Ngồi xổm trong một góc tường, lấy ra một chiếc gương từ trong ngực.
Nó chính là Gương Huyền Cơ, thần khí chuyên môn dùng để nhìn trộm, lén chạy về đây, tất nhiên là muốn nhìn xem cảnh tượng ướt át điên loan đảo phượng.
Đây là lần đầu tiên mà! Phải học hỏi chút kinh nghiệm để sau này sử dụng.
Trong lòng nghĩ vậy, nàng ta còn không quên quay đầu lại nhìn phía sau.
Đến xem trộm không chỉ có một mình nàng ta, còn có Triệu Vân.
Triệu Vân vốn dĩ không muốn tới, lại bị lôi kéo tới đây, không chịu thả đi, nhất quyết kéo hắn ta cùng xem phát sóng trực tiếp.
Nàng ta học hỏi, cũng kéo theo Triệu Vân học cùng, nói không chừng xem hưng phấn, hai người cùng nhau lên giường thì sao, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
“Chắc hẳn ngươi ăn no rửng mỡ rồi!”, Triệu Vân tặc lưỡi nói, nhìn Tần Mộng Dao giống như nhìn thần tiên, thực sự là một nhân tài.
Cô nương này tính tình rất cởi mở, đặc biệt chạy đến đây để nhìn trộm, tên nhóc đến đây để nhìn trộm này cũng chuẩn bị khá đầy đủ.
“Sao còn ngồi ở chỗ này lãng phí thanh xuân?”, Tần Mộng Dao không để ý tới hắn ta, vùi đầu vào Gương Huyền Cơ, trong miệng lẩm bẩm.
Trong Gương Huyền Cơ xuất hiện chính là hình ảnh ở trong tiểu viện.
Diệp Thành cùng Sở Linh đều không vội, nhưng nàng ta lại có chút khẩn trương, xem hai người kia, cô nương này không hề đỏ mặt chút nào sao?
“Ai ôi, đâu ra lí tưởng lớn gặp nhau!”. Tiếng cười vang lên, vù vù vù chín bóng người lần lượt đáp xuống mặt đất, xếp thành một hàng dài.
Triệu Vân nhìn bọn họ một cái, không khỏi nhướng mày, đều quen biết.
Bọn họ, không ai khác chính là chín vị Minh Tướng dưới trướng của Tần Quảng Vương, chín người không thiếu một ai, đều đến đây, là tạo thành một đội đến.
Chuyện này sao có thể thiếu bọn họ được cơ chứ, cực kì thích cảnh tượng đó đấy.
Bọn họ cũng muốn xem xem đặc sản của điện thứ nhất Diêm Vương có mạnh hay không, cảnh tượng chắc chắn phải rung chuyển đất trời, rất náo nhiệt.
Không ngờ rằng Triệu Vân cũng ở đây, hắn ta là nam nhân, không sao cả, nhưng khi nhìn thấy Tần Mộng Dao, thì không thể bình tĩnh được nữa.
“Chúng ta biết ngươi, chính là người đã đánh bại Minh Tuyệt trước đó”.
“Tiểu tử ngươi thực sự rất lợi hại đấy! Ngay cả đồ đệ của Minh Đế cũng đánh bại”.
“Không ngờ rằng ngươi cũng thích việc này, cùng chung chí hướng”.
Chín người nhìn thoáng qua Triệu Vân, sau đó đều ngồi xổm trong góc tường, xếp thành một hàng ngay ngắn, một người lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Được rồi! Gương Huyền Cơ của Thanh Nhất Thủy trang bị rất đẹp đẽ.
Triệu Vân đột nhiên nhếch khóe miệng, vẻ mặt trở nên có chút đặc sắc.
Chín người này, cộng thêm Tần Mộng Dao, tổng cộng có mười vị Minh Tướng, nửa đêm không ngủ lại tụ tập thành một đội chạy đến để nhìn trộm.
Hơn nữa bọn họ đều mang theo thần khí, khiến hắn ta nhìn có chút nghiệp dư, xem ra loại chuyện này mấy người này đã làm không ít lần.
“Bé con, những thứ tốt không học tốt, không ngoan ngoãn ở nhà, lại tới đây nhìn trộm”. Lôi Minh Tướng ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Chín ta đây sống khá là tốt, xem xong tìm một nơi nói chuyện?”
“Cút đi”. Tần Mộng Dao vung tay, một bạt tai đánh ngã mọi người.