“Ta là Sở Linh, là Sở Linh nhi!”, Sở Linh khóc không thành tiếng, hai tay dùng sức ôm như muốn làm hắn hoà vào mình, nước mắt thấm ướt quần áo, nàng tham lam nghe ngóng tiếng tim đập của hắn.
Suốt 300 năm, một vòng luân hồi lớn.
Hắn đợi giây phút này quá lâu, chờ tới mức tim mình cũng già cỗi.