Gió nhẹ thổi làm tóc hai người phấp phới, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống tạo thành hai bóng người nép vào nhau. Thời gian như ngừng lại vào lúc này. Bên ngoài, rất nhiều người kinh ngạc, không nhịn được mà gãi đầu. Tình huống gì đây, ngắm pháo hoa mà còn khóc được à? Nhưng họ nào biết rằng câu chuyện của Diệp Thành và Sở Linh đã kéo dài cả 300 năm. Khói lửa tan hết, cả quỷ thành yên tĩnh. Tất cả mọi người đều học được cách cua gái. Cua gái là phải tặng hoa, không tặng không được, vậy ta sẽ tặng ‘pháo’ hoa, đây là một loại ‘học vấn’. Trong âm tào địa phủ u ám, pháo hoa rực rỡ có thể đả động trái tim thiếu nữ nhất. Trên mái nhà, Diệp Thành và Sở Linh vẫn gắn bó như cũ, không chịu buông ta. “Sau khi nàng chết, Đan Thánh luyện ra Thiên Tịch đan, giúp ta đạt tới thánh thể đại thành, coi như là may mắn, đánh bại được Thiên Ma Đế! Đại Sở có luân hồi, người chết trận cũng tìm được gần hết. “Chư thiên vạn vực bao la hơn chúng ta nghĩ nhiều. Ta đã tìm được Sở Huyên, cũng suýt chết trên cầu Nại Hà, cho tới khi ta chết, nàng ấy mới nhớ được ta. Thiên Ma lại xâm lược, may mà cả chư thiên đoàn kết. Ta cũng may mắn tới âm tào địa phủ”. Từng câu từng chữ, không nhanh không chậm như đang kể chuyện cũ, bình thản nhưng nụ cười bi ai. “Thời gian chết tiệt, trả lại Diệp Thành của ta đây!”, Sở Linh nghẹn ngào. Hắn nói bình thản nhưng nàng nghĩ thôi cũng biết hắn đã chịu quá nhiều đau khổ. “Không qua mưa gió sao thấy cầu vồng!”, Diệp Thành cười. Đêm dần thâm, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Nhưng Diệp Thành quá mệt, hiện hắn đang ngủ, gối lên đùi Sở Linh ngủ ngon lành. Sở Linh cười, mang theo sự dịu dàng của người vợ, tay vuốt ve mặt hắn, xoá đi những ký ức đau thương. Nàng không ngờ mình chết rồi sẽ tới Minh giới, cũng không ngờ sau khi nàng chết thì lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Tất cả đều đã có mệnh số riêng, cách 300, lần nữa gặp lại Diệp Thành ở cầu Nại Hà, tiếp tục tiền duyên. Diệp Thành là anh hùng cái thế, dù là ở chư thiên hay nơi này, tên của hắn vẫn là một huyền thoại. Cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân, nàng đang tràn ngập khát khao về tương lai. Họ có thể trở lại chư thiên, thành hôn, con cháu đầy đàn. Tất cả đều sẽ như 300 năm trước, nàng vẫn là Sở Linh, hắn vẫn là Diệp Thành của nàng. 300 năm rồi, nàng cũng nhớ nhà, cố hương trong trí nhớ, là nơi nàng quay về, chứa đựng mọi tình cảm của nàng. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, đặt nụ hôn lên trán hắn. “Sở Linh!”, bên ngoài vang lên tiếng gọi.