Sở Linh nghe thế thì ra cửa, thấy một bóng người đứng lặng yên trong sân, kim quang toả ra, không rõ hình dáng. Đây là Đế Hoang, nói đúng hơn là một pháp tướng của Đế Hoang, chân thân còn ở núi Giới Minh, ông ta dùng cách này để gặp Sở Linh. “Vãn bối Sở Linh xin ra mắt Đế quân!”, Sở Linh vội hành lễ. Đối với Đế Hoang, nàng thật sự rất biết hơn, năm đó, nếu không nhờ ông ta, nàng đã vào luân hồi, bỏ lỡ Diệp Thành. Đây mới thật sự là tiền bối một mình đấu Ngũ Đế, thần thoại chân chính. Ông ta và Đông Hoa Nữ Đế yêu nhau say đắm cũng là một truyền thuyết, đến này còn được người đời ca ngợi. Cùng nhau đi tới, nàng đã nghe Diệp Thành nhắc về vị tiền bối này rất nhiều, ông ta đã rèn luyện hắn, đạt tới đỉnh cao hơn cả khi ở chư thiên. Dù là nàng hay Diệp Thành, Đế Hoang cũng là ân nhân. Đế Hoang không nói, chỉ nhẹ nhàng nâng tay, phất qua người Sở Linh. Trong nháy mắt, phong ấn ở bụng Sở Linh cũng được tháo gỡ. Sở Linh nhíu mày, nàng cảm giác được trong bụng mình còn có một sinh mệnh. Trong lúc vô thức, nàng nhìn thẳng xuống dưới bụng. Vừa nhìn, nàng đã bụm miệng, sắc mặt thay đổi, nàng thấy một nhóc con trong bụng mình. Nàng ngẩn ra, trong bụng có em bé, mình mang thai? Đúng như Diệp Thành đoán, nàng có mang mà chính nàng cũng không hay, nếu Đế Hoang không giải phong ấn thì có lẽ nàng sẽ không biết. Vậy thì vấn đề tới, đứa nhỏ này là của ai, người làm mẹ như nàng cũng thật xấu hổ, chẳng biết nó là của ai. Hiện tại nàng mới hiểu sao mình lại thích ngủ, sao Diệp Thành không cho mình uống rượu, vì sao nói mình có thai. Trong nháy mắt, nàng mới nghĩ ra, Diệp Thành đã biết nàng có thai lúc tại cầu Nại Hà, có thể nhìn thấy nhóc con này. Nàng không biết đứa nhỏ của ai, hắn càng không biết. Thảo nào hắn lại tỏ ra chán chường như thế. Đổi lại là người đàn ông nào, biết người mình thích mang thai đứa nhỏ không biết của ai thì cũng khó mà chấp nhận. Nàng bắt đầu hiểu Diệp Thành đang chịu đựng loại áp lực nào. Nàng nên thấy may mắn là Diệp Thành yêu nàng nên từ đầu tới cuối không hề quan tâm chuyện nàng mang thai. Nhưng nàng cũng khó hiểu, ở đây nàng không tiếp xúc với phái nam, còn là gái trinh, sao lại mang thai. Nghĩ tới đây, Sở Linh vô thức ngẩng đầu nhìn Đế Hoang thăm dò, mong có được đáp án. Ít nhất thì cũng có thể cho Diệp Thành một lời giải thích, biết cha đứa nhỏ là ai cũng không thể hồ đồ nhận con. “Lúc ngươi từ chư thiên tới Minh giới là đã có thai!”, Đế Hoang nói: “Con của ngươi cũng theo tới bị ta phong ấn 300 năm!” Sở Linh ngơ ngác, nàng đã mang thai lúc ở chư thiên? Này thì đúng rồi, dù là ở đâu, nàng cũng chỉ ngủ với Diệp Thành, đứa nhỏ là của hắn. Giật mình xong, Sở Linh lại mừng rỡ. Niềm vui tới đột ngột làm người ta không kịp trở tay, nước mắt tuôn ta.