“Nàng của lúc này, thật là đẹp”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi”, Sở Linh cười nhẹ.
Bữa sáng rất ấm áp, Diệp Thành giống như một con ma đói, kéo lấy bát cơm, ăn như hổ đói, càn quét mỹ thực ở trên bàn.
Sở Linh khẽ mỉm cười, có chút miễn cưỡng, trong mắt còn mang theo một chút sương mù, ước gì mỗi buổi sáng có thể làm bữa sáng cho hắn.
Lúc này, nàng suýt chút nữa đã nói rằng đứa trẻ trong bụng nàng là của Diệp Thành, nhưng nàng đã kìm lại được, nhẫn nhịn đến muốn khóc.
“Sao nàng không ăn?” Diệp Thành ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.
“Ăn chứ”, Sở Linh cúi đầu nhìn xuống, nhấp một ngụm canh cá đắng chát.
Chẳng bao lâu, một cơn gió lạnh thổi qua, một chàng trai trẻ tóc màu tím xuất hiện.
Hắn ta đeo mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo, chỉ nhìn thấy đôi mắt của hắn ta, sâu thẳm như bầu trời đầy sao, mênh mông vô tận.
Diệp Thành nghiêng đầu đánh giá từ trên xuống dưới, không thể thăm dò huyết mạch, cũng không nhìn ra tu vi,chỉ biết hắn ta thần bí mà đáng sợ.
“Làm phiền rồi”. Thanh niên tóc tím lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
“Ngươi...là ai”, Diệp Thành đặt bát đũa xuống hỏi.
“Ta tên Nghiêu Thuấn”. Thanh niên tóc tím nhàn nhạt nói.
“Nghiêu Thuấn?”, Diệp Thành nhướng mày suy nghĩ trong một hai giây, hắn cực kỳ chắc chắn rằng mình chưa từng nghe cái tên này.
Minh giới thực sự là ngọa long tàng hổ, lại có một vị đáng sợ tồn tại.
“Không biết đạo hữu đến nơi này là có chuyện gì”, Diệp Thành nói.
“Đến đón thê tử của ta”, Nghiêu Thuấn nói, nhìn về phía Sở Linh.
“Thê tử?”, Diệp Thành cau mày cũng nhìn Sở Linh Nhi, hiển nhiên, thê tử mà Nghiêu Thuấn nói chính là nàng.
Bị hắn nhìn, Sở Linh đã đứng dậy, nhưng nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cắn răng nói: “Diệp Thành, thật sự xin lỗi”,
“Sao lại nói xin lỗi?”. Đôi mắt Diệp Thành không khỏi nheo lại.
“Ta đang mang thai đứa con của hắn ta”, Sở Linh cụp mắt xuống.
“Vậy ta sẽ giết hắn ta”, Diệp Thành cười đầy ôn nhu.
“Xin lỗi, kiếp này ta chỉ yêu hắn ta”, Sở Linh thì thầm, nắm lấy cánh tay Nghiêu Thuấn, quay người bước ra khỏi tiểu viện.
“Tất cả đều là lời nói dối”, Diệp Thành tiến lên một bước, giống như quỷ hồn, chặn đường hai người, sát khí dâng trào cuồn cuộn ra bên ngoài.
“Không yêu ngươi nữa, tin hay không tùy ngươi”, Sở Linh nói.
“Có phải hắn uy hiếp nàng không”, Diệp Thành không để ý đến Nghiêu Thuấn, chỉ nhìn Sở Linh, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm nàng.
“Có Đế Hoang tiền bối ở đây, trong Minh giới không có ai uy hiếp chúng ta”,
“Đã như vậy thì ta sẽ khiến hắn biến mất”, Đôi mắt của Diệp Thành đỏ như máu, khí tức đột nhiên bạp phát đạt đến đỉnh điểm, sát khí cuồng bạo mà tịch diệt, lạnh đến thấu xương, khiến trời đất cũng kết thành hàn băng.
“Tình duyên kiếp trước đã qua rồi, dễ hợp dễ tan, sao phải bận tâm chứ?”. Giọng điệu Sở Linh lạnh lùng, bước lên phía trước che chở cho Nghiêu Thuấn.
Lời vừa dứt, một thanh tiên kiếm xuất hiện trong tay nàng, khi chuyển động kêu lên leng keng, nàng hơi nâng lên, thanh kiếm chĩa thẳng vào Diệp Thành.
Cơ thể Diệp Thành run rẩy, đôi mắt ngập tràn nước mắt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, làm mờ đi tầm nhìn của hắn.
Ba trăm năm kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng cầm kiếm chĩa vào hắn, tuy chưa đâm tới nhưng trái tim đã đau như dao cắt.
Đôi mắt của nàng, vô tình mà lạnh lùng, giống như thanh kiếm trong tay nàng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đó là sát khí, vô cùng lạnh lẽo.
“Ta không tin”, Ánh mắt Diệp Thành rưng rưng nước mắt, hắn chậm rãi đi tới, cơ thể đụng phải lưỡi kiếm của nàng, xuyên qua ngực hắn.
Một tấc, hai tấc, ba tấc, bước chân của hắn không hề chậm lại.
Bước lên một bước, tiên kiếm càng đâm sâu thêm một tấc, cho đến khi mũi kiếm đâm ra phía sau hắn, nhỏ đầy máu vàng sáng chói.