“Giữa nàng và ta cách nhau một thanh kiếm, vậy ta sẽ đến gần một chút”,
Thẳng đến mũi kiếm, hăn mới dừng lại, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nhìn Sở Linh đôi mắt ngập nước còn có máu đan xen.
“Cho dù ngươi có thể ngăn cản được thể xác của ta, cũng không thể ngăn cản trái tim ta”, Sở Linh lạnh nhạt nói, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lại vô tình.
“Cho dù là vô tình với ta, ngươi vẫn là của Diệp Thành ta!”, Diệp Thành giơ bàn tay đẫm máu lên, chậm rãi chạm vào gò má Sở Linh.
“Có một con rối thì cũng có ích gì!”, Sở Linh lạnh lùng mắng một tiếng, đột nhiên không chút do dự rút tiên kiếm ra.
Máu phun tuôn ra nhìn thấy mà đau lòng, Diệp Thành lùi lại vài bước, loạng choạng, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Sức mạnh của chuẩn đế kiếm mạnh mẽ đến nhường nào, sát cơ tịch diệt.
Sở Linh không nói gì, ôm lấy tay Nghiêu Thuấn, bước từng bước đi ra khỏi tiểu viện.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề quay đầu lại hay liếc nhìn Diệp Thành.
Phía sau, Diệp Thành giống như một pho tượng đá, bất động mặc kệ gió thổi tàn phá, chỉ có máu và nước mắt nhỏ xuống, bắn tung tóe khắp thánh thể.
Mái tóc đen bù xù che mất nửa khuôn mặt hắn, theo những chiếc lá tung bay, từng sợi tóc biến thành màu trắng như tuyết, nhuốm màu thăng trầm của cuộc đời.
Loại đau đớn đó còn tàn khốc hơn lăng trì, đầu óc hắn hỗn loạn, sắp đến bờ vực sụp đổ, khát vọng nuốt chửng hắn mới thôi.
Ngoài viện có người đi tới, chính là Triệu Vân, nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng bước tới, giơ tay ấn lên bả vai Diệp Thành.
Xảy ra chuyện gì vậy? Triệu Vân cau mày, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Thành cười lớn, có chút điên cuồng, giống như một kẻ điên.
Bên ngoài Quỷ Thành, Sở Linh sắc mặt tái nhợt, thân thể mỏng manh không khỏi run rẩy, đôi mắt đẹp không còn lạnh lùng nữa, tràn ngập nước mắt trong suốt.
Đây chính là Đế Hoang nhờ nàng giúp đỡ: Để Diệp Thành tận mắt chứng kiến, đẩy hắn vào vực sâu không đáy, tổn thương càng sâu càng tốt.
Đúng vậy, đây là một vở kịch, một vở kịch lớn, diễn để Diệp Thành xem, giúp hắn lột xác thành niết bàn trong lúc suy sụp.
Tàn nhẫn, quả thực tàn nhẫn, đau đến tê tâm liệt phế.
Đúng như Sở Linh đã nói, hắn đã trải qua rất nhiều khó khăn, thương tích đầy mình, đòn này không nghi ngờ gì là cực kì tàn khốc.
Không ai biết rằng, hắn có thể chịu đựng được hay không, sụp đổ hay niết bàn, đây là tình kiếp, còn đáng sợ hơn cả Đế Binh cực đạo.
Trái tim của nàng còn đau hơn cả Diệp Thành, rõ ràng là con của hắn, nhưng lại không thể nói ra, không những không nói ra mà còn phải dùng nó làm một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn.
Trong bụng, đứa con của họ đang khóc rất to, như cảm nhận được nỗi đau của cha mẹ, còn có nỗi sợ hãi không biết từ đâu.
Sở Linh che miệng, cố gắng không khóc ra tiếng.
Nàng không cần quay lại cũng biết, tóc Diệp Thành đã bạc trắng, hắn đang ôm ngực rống lên đau đớn, giống như lệ quỷ đang kêu gào.
“Tiền bối, người xóa trí nhớ của hắn đi! Hãy để hắn quên đi, đừng để hắn phải đau khổ nữa”, Sở Linh gần như cầu xin.
Những lời này là nói với Nghiêu Thuấn, cái gọi là Nghiêu Thuấn chính một pháp tương thân của Đế Hoang, dùng mặt nạ để che đậy bộ dáng thật của mình.
“Như thế nào được coi là kết thúc?”, Sở Linh đầy hy vọng nhìn Đế Hoang.
“Cho đến khi trong mắt của hắn... không còn Sở Linh, cho đến khi trong tim của hắn... thực sự từ bỏ, lúc đó mới coi như công đức viên mãn”.