Tiên Võ Đế Vương

Chương 2707



Sân nhà vắng lặng, từng chiếc lá bay theo gió.  

 

Diệp Thành đã bị đưa về phòng, đắp mền, hắn chẳng nói gì, thậm chí còn chẳng thở.  

 

 

Tâm trí cứng cỏi như hắn cũng sụp đổ, 300 năm sóng gió, thậm chí từng tàn sát khắp Đế Đô mà lại khổ sở vì tình thế này.  

 

 

Trải qua quá nhiều nỗi đau, chỉ còn lại đau thương và bi ai, toàn bộ đều bùng nổ hôm nay. Đả kích lần này gần như mang tính huỷ diệt.  

 

 

“Ta nói này huynh đệ, đừng như vậy, ít nhất cũng nói gì đi!”  

 

 

“Nghĩ tới người thân của ngươi đi, họ cũng không muốn thấy ngươi chán chường”.  

 

 

“Tuổi trẻ mà! Còn nhiều thời gian cho ngươi dùng, thanh xuân không thiếu, không cua gái thì ngủ cũng được!”  

 

 

Triệu Vân canh giữ bên giường, cố gắng an ủi.  

 

 

Hắn ta rất có nghĩa khí, không rời đi, chỉ sợ Diệp Thành luẩn quẩn trong lòng, làm ra việc vô nghĩa.  

 

 

Ví dụ như tìm dây treo cổ... để chơi đánh đu bằng đầu chẳng hạn.  

 

 

Ví dụ như móc căn nguyên thánh thể ra... làm bóng để đá.  

 

 

Nhưng hắn ta lầu bầu như thế, Diệp Thành cũng không hề phản ứng gì như thời gian đọng lại.  

 

 

Triệu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu chuyện này xảy ra với mình, hắn ta cũng sẽ suy sụp. Từ xưa tới nay, tình kiếp là kiếp khó độ nhất.  

 

 

“Diệp Thành, lăn ra đây!”, bên ngoài vang lên tiếng quát.  

 

 

Cách khe cửa sổ, một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng thở hổn hển, trong đôi mắt đẹp toàn là lửa.  

 

 

Không cần phải nói, đó là Tần Mộng Dao, người rất hung hãn.  

 

 

Đêm đó nàng ta bị dụ tới thanh lâu, sau đó nổi tiếng làm Sở Giang Vương tức giận, nhốt nàng ta nửa tháng.  

 

 

Cho tới hôm nay, bên trên mới cho phép thả nàng ta.  

 

 

Con ngựa thoát cương, nàng ta lập tức chạy tới báo thù, bằng không nàng ta không tên Tần Mộng Dao.  

 

 

Trong lúc đang la hét, cô nàng này đã đạp cửa, trong tay túm một người, mặt đỏ bừng vì giận.  

 

 

“Suỵt!”, Triệu Vân xua tay, ý bảo nàng ta im lặng một chút.  

 

 

“Suỵt cái gì mà suỵt!”, Tần Mộng Dao hất tay Triệu Vân.  

 

 

Cô nàng này hung hăng, túm chăn, nắm cổ áo Diệp Thành, kéo người lên.  

 

 

Nhưng Diệp Thành vẫn không phản ứng, hai tay rũ xuống.  

 

 

Vẻ mặt hắn đờ đẫn, hai mắt trống rộng như cái xác không hồn, không còn sức sống.  

 

 

Tần Mộng Dao kinh ngạc, tóc trắng cả rồi, đây là Diệp Thành sao?  

 

 

Đây... mới mấy ngày không gặp mà đã biến thành như vậy!  

 

 

Từ khi quen biết Diệp Thành tới nay, đây là lần đầu Tần Mộng Dao thấy hắn chán chường tới mức này, làm nàng ta... không thể ra tay.  

 

 

Nàng ta không nhịn được mà nhìn sang Triệu Vân, muốn hỏi nguyên nhân, Diệp Thành hôm nay quá kỳ lạ.  

 

 

“Buông tay đi, ra ngoài nói!”, Triệu Vân xoay người ra cửa.  

 

 

Tần Mộng Dao thả Diệp Thành, sau đó không quên đắp chăn lại rồi lẳng lặng ra ngoài.  

 

 

Trong sân, Triệu Vân tìm ghế đá ngồi xuống, lấy ra bầu rượu, đổ ào ào vào miệng, hắn ta nói tới mức miệng lưỡi khô ran.  

 

 

“Chuyện gì thế?”, Tần Mộng Dao thu kiếm, nghi ngờ hỏi.  

 

 

“Ngươi biết Nghiêu Thuấn là ai nhỉ!”, Triệu Vân hỏi.  

 

 


 

 

“Chuyện này liên quan gì Nghiêu Thuấn kia?”, Tần Mộng Dao không hiểu gì cả.  

“Ta nghe nói thần cầu Nại Hà bị một kẻ tên Nghiêu Thuấn dẫn đi, còn nói là đang mang thai con của đối phương”.