“Còn có việc thế à?” “Hiển nhiên là hắn đã bị đả kích”, Triệu Vân thổn thức. “Có gì to tát đâu!”, Tần Mộng Dao bĩu môi: “Cướp lại là được, có chỗ dựa là Đế quân thì ai dám chọc hắn”. “Nếu dễ như ngươi nói thì tốt rồi”. “Vốn dĩ là thế mà! Ngày thường hắn cũng đâu chịu nhún nhường thế”. “Thần cầu Nại Hà theo đối phương cũng đủ chứng minh nàng ta hết yêu Diệp Thành, cướp lại cũng chỉ là cái thân xác thôi!” “Ừm, cái này cũng đúng!”, Tần Mộng Dao sờ cằm. “Chỉ trách Diệp Thành yêu quá sâu đậm, tình càng nồng thì tổn thương càng nhiều”, Triệu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không ngừng thở dài. “Không được, ta phải giúp hắn một chút“, Tần Mộng Dao nói. “Mọi thứ phải dựa vào chính hắn, độ qua là niết bàn, không vượt qua được thì thành nghiệp, thơ thẩn cả đời cả kiếp”. “Không chắc!”, Tần Mộng Dao cười, chớp mắt, sau đó biến thành Sở Linh. Thật sự là giống như đúc, dù là khí chất hay ánh mắt, mỗi cái nhăn mày hoặc nụ cười thì đều bắt chước không hề khác gì. Triệu Vân tặc lưỡi, thầm nghĩ thuật dịch dung của Tần Mộng Dao đúng là xuất sắc, nếu không nhìn kỹ hắn ta cũng không nhận ra. Vậy mục đích của Tần Mộng Dao cũng quá rõ ràng, biết đâu thấy Sở Linh rồi thì Diệp Thành sẽ tốt hơn. “Nói thế nhưng ta thấy nghi lắm!”, Triệu Vân lắc đầu. Tần Mộng Dao hứ một tiếng, xoay người vào nhà. Nàng ta ho khẽ một tiếng, ngồi bên giường, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Thành: “Diệp Thành, ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, đừng cho là thật”. Diệp Thành không phản ứng, không nhúc nhích như một pho tượng không trí tuệ không linh hồn, như hòn đá lạnh băng. “Đừng nhỏ nhen thế! Theo chị đi mua đồ nấu cơm nào!” “Có kẻ bắt nạt ta, ngươi còn không chịu dậy đánh hắn ta!” “Ngươi vờ ngủ nữa là ta đánh ngươi đó, mau lên!” Tần Mộng Dao nói không ngừng, nói suốt một tiếng. Nhưng Diệp Thành vẫn chẳng động đậy, cái mền che qua đầu vẫn y nguyên, không thèm kéo xuống chứ đừng nói gì tới đáp lời. “Thôi, ta thua rồi!”, Tần Mộng Dao bực bội, xoa ấn đường đi ra ngoài. “Có phải cảm thấy rất thất bại không?”, Triệu Vân cười. “Như khúc gỗ ấy, nói thế nào cũng không nghe, hỏi gì cũng không đáp hay là thuật dịch dung của ta quá tệ?” “Mang vẻ ngoài của thần cầu Nại Hà là lừa được hắn sao? Nhận ra một người không phải dùng mắt mà là dùng tim”. “Không liên quan!”, Tần Mộng Dao ngồi xuống. “Muốn tháo chuông cần người buộc chương, tìm thần cầu Nại Hà mới là cách tốt nhất, bảo nàng ta nể tình cảm xưa mà giúp chúng ta!” “Vấn đề là không biết Nghiêu Thuấn là ai, vậy đi đâu tìm?” “Suýt quên mất chuyện này!”, Triệu Vân xoa trán, Tần Mộng Dao cũng không biết. Vậy có trời mới biết Nghiêu Thuấn là tên ất ơ nào. Hai người cù cưa cả buổi đều không nghĩ ra được cách nào. Diệp Thành trong phòng vẫn thế, rơi vào tình trạng ngủ say. Hắn ngủ suốt 3 ngày, không hề có động tĩnh, không nói một lời, như một cái xác. Là một cô gái cảnh giới Thánh Nhân, thần vị Minh Tướng, xinh đẹp có hào quang quanh người. “Ngươi là?”, Tần Mộng Dao hỏi.