“Hay là, đưa cho Diệp Thành một ít đặc sản của điện thứ nhất chúng ta, nhất định sẽ có ích”. Âm Minh Tướng ý vị thâm trường nói.
Nói xong, Âm Minh Tướng liền đi ra ngoài, đi theo sau còn có tám vị Minh Tướng khác là bị Triệu Vân đá ra ngoài.
Nhất định phải đuổi bọn họ đi, với tính cách của chín người này, nếu không cẩn thận, bọn họ thật sự dám cho Diệp Thành ăn ‘đặc sản’ của điện thứ nhất đấy.
Bên ngoài tiểu viện lại có một người khác tới, thân mặc áo giáp, khí thế hiên ngang, đôi mắt như sao, mái tóc dài như thác nước, quả thực là một người xuất sắc.
Đây là Minh Tuyệt, đệ tử của Minh Đế, vừa mới ngộ đạo xuất quan.
Vốn dĩ là muốn tìm Triệu Vân đấu một trận nữa, thuận tiện đánh một trận với Diệp Thành, nhưng không ngờ rằng lại nghe được chuyện thú vị hơn.
“Đệ tử của Minh Đế chắc hắn phải biết Nghiêu Thuấn là ai chứ”. Triệu Vân bưng bầu rượu rót đầy một chén đưa cho Minh Tuyệt.
“Khiến ngươi thất vọng rồi, trước đây ta chưa từng nghe qua”. Minh Tuyệt cười lắc đầu, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn vào trong phòng.
Xuyên qua bức tường, có thể nhìn thấy Diệp Thành, đang đắp chăn bông.
Hắn ta là đệ tử của Minh Đế, được chân truyền của Đế, ở Âm Tào Địa Phủ, trong số những người xuất sắc của thế hệ trẻ, từ trước đến này chưa từng thất bại .
Nhưng từ nửa năm trước, mọi chuyện dường như đã thay đổi, yêu nghiệt ngang trời xuất thế, không chỉ một người, mà là hai người.
Hoang Cổ Thánh Thể đồng cấp bất bại, truyền thuyết không phải là vô căn cứ.
Một mình hắn đánh Minh Tướng chín điện đến tàn phế, cho dù là hắn ta cũng khó mà làm được.
Chỉ bằng điểm này hắn ta đã thua Diệp Thành, ai ngờ rằng sau một thất bại lại phải chịu một thất bại khác trước Triệu Vân.
Từ đó, hắn ta mới thực sự hiểu được lời cảnh báo năm đó của Minh Đế.
Minh Giới ngọa hổ tàng long, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, đồ đệ của Minh Đế thì như thế nào, lúc nên thất bại thì vẫn sẽ thất bại.
Minh Tuyệt nghĩ, không khỏi tự giễu cười nhạo, chỉ nhấp một ngụm rượu.
Bị đánh bại hết lần này đến lần khác, thực sự kém xa lúc Minh Đế còn trẻ.
Không phải hắn nhục nhã uy danh của sư tôn, chỉ là thời đại này quá dị thường, thời đại của yêu nghiệt ngang trời hắn ta không thể không tiếp nhận.
Sau khi uống hết một bình rượu, hắn ta liền rời đi, với tình trạng hiện tại của Diệp Thành, hắn động đậy còn lười chứ đừng nói gì đến đánh nhau.
Triệu Vân càng không có tâm tình, đánh nhau, phải chọn thời điểm thích hợp.
Sau khi Minh Tuyệt đi, Triệu Vân và Tần Mộng Dao mỗi người ở một bên, hai tay chống cằm, không biết phải làm sao.
Cứ như vậy, ba ngày hai đêm lặng lẽ trôi qua, mọi việc đều bình yên.
Ngày thứ tư,mới nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Diệp Thành dậy rồi.
Quả nhiên là tóc bạc trắng, râu mọc đầy quanh miệng, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt lẽ ra phải sâu thẳm giờ lại ảm đạm vô cùng, tan rã không chút ánh sáng.
Triệu Vân đi vào, nhìn thấy Diệp Thành đứng dậy, không khỏi mỉm cười.
Đây mới là Diệp Thành mà hắn ta biết, là kẻ duy nhất hắn sợ hãi trong những người đồng trang lứa, hắn không nên luôn sa sút tinh thần như vậy.
Diệp Thành nhẹ nhàng cầm thiệp mời ở trên bàn lên, trên đó ghi hai chữ Sở Linh vô cùng chói mắt, nhìn thấy nó mà lòng đau nhói.