Hắn sẽ đi, và hắn nhất định sẽ đi, như Triệu Vân đã nói, cho dù không thể buông tay, dù cho trái tim có đau đớn đến đâu, cũng không thể trốn tránh.
Ít nhất trước khi trở về Chư Thiên, hiểu rõ đoạn nhân quả này, tình duyên kiếp trước phải đặt dấu chấm hết ở nơi đất khách quê người.
“Hôm nay ta tâm tình tốt, giúp ngươi... sửa soạn lại cho ra dáng”.
Tần Mộng Dao bước lên phía trước, ấn Diệp Thành ngồi xuống ghế, trong tay cầm một chiếc lược gỗ, giúp Diệp Thành chải lại mái tóc trắng bù xù .
“Hôn lễ của người yêu hôm đó, không thể bị người khác coi thường”.
“Bộ dạng luộm thuộm sa sút tinh thần, người biết sẽ nói ngươi đến chúc phúc, không biết còn tưởng ngươi giành sự đồng tình”.
“Thánh thể mà! Tự có kiêu ngạo của mình, nếu đã quyết đi, thì phải đường đường chính chính, cho dù muốn buông xuống cũng phải quang minh chính đại”.
Tần Mộng Dao vừa chải tóc vừa nói, cô nàng này có tấm lòng không xấu, ngoại trừ tính tình có chút cứng rắn, còn lại đều khá tốt.
Diệp Thành không nói gì, lặng lẽ nhìn chiếc gương đồng trước mặt.
Sau bao nhiêu năm, hắn lại nhìn mình trong gương một lần nữa.
Trước là Chu Thiên, xóa mờ khuôn mặt và ngoại hình của hắn, sau đó lấy hình dạng người chết, sống ở nhân gian, ngay cả gương cũng không thể phản chiếu.
Bây giờ có thể nhìn thấy, vậy mà không nhận ra, hắn đã già như vậy.
Hàng trăm năm tươi đẹp nhất của cuộc đời ta đã đi đâu rồi.
Hắn nhìn vào gương, tự hỏi mình điều này, hóa ra ba trăm năm trước sau, cả một kiếp luân hồi... đều là trên đường.
Năm tháng phong trần không bao giờ có thể lau sạch, lần lượt tìm được những anh linh, nhưng lại mất đi người mình yêu thương nhất, hắn thực sự thất bại.