Sở Linh nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ như gót sen lên từng bậc thang như con diều gặp gió. Nàng cố gắng kiềm chế nước mắt trong mắt, nén cơ thể mềm mại run rẩy của mình.
Nàng biết tất cả mọi người nhìn mình, nhưng chỉ có mỗi một đôi mắt mới thật sự thật nhất. Ánh nhìn này đang trốn trong một góc nhỏ, nhìn nàng.
Nàng muốn ngoái đầu nhìn lại, kiểm tra hắn một xíu nhưng nàng không thể.
Kế hoạch đã gần xong, chỉ thiếu một bước này, một khi nàng quay lại thì sẽ cho hắn hy vọng. Tất cả khổ cực, vất vả đó giờ đều trở thành nước chảy về biển đông hết.
Cho dù nàng thật đau đớn xé lòng, nhưng không những không được phép nhìn mà phải cố gắng cười vui hơn nữa.
Nàng phải phô bày sự xinh đẹp, khuynh thế của mình dưới tất cả sự chú ý của mọi người.
Để cho người trong thế gian này biết rằng, nàng rất hạnh phúc. Để nói cho hắn bắt, ta đã là thê của người khác, không còn yêu Diệp Thành nữa.
Trong một góc, Diệp Thành đứng dậy, im lặng đi xuống chân núi.
Nàng ở hướng đông đang đi từng bước như diều gặp gió đến chỗ tân lang của nàng.
Hắn sẽ đi hướng tây, bước từng bước nặng nề, rũ mắt, khoác lên tháng năm phong trần, nhận mọi đau thương buồn khổ, một bóng người cô đọc hiu quạnh.
Đã từng yêu người, nay đưa lưng về phía nhau mà đi.
Nhân và quả, tình và duyên trong im lặng càng đi càng xa.
Tình xưa trước sau vẫn là một đoạn phồn hoa, nó như pháo hoa đầy trời, một kiếp xinh đẹp rồi hạ màn trong u tối.
Trước đất trời mênh mông, hắn bước từng bước đi thẳng về phía trước một mình.
Trong quãng đường, cô hồn thấy đoạn đường hắn đi mà trốn rất xa, giống như chúng không chịu nổi sự đau thương, cô độc của hắn.
Hắn nhìn trời đất phát hiện mình quá nhỏ bé, không ai làm bạn, không ai cùng đối ẩm. Một người cô đơn, từng sợi bạc cứ thế phất phơ trong gió.
Hắn không biết bản thân đi bao lâu, chỉ biết lễ thành thân ở Lạc Xuyên đã kết thúc, người đến chúc mừng cũng đã rời đi.
Đa số mọi người đều bay lên trời để về, lúc lơ đãng họ còn nhìn thấy hắn.
Hầy! Người nào nhìn thấy hắn, đều chỉ biết thở dài tiếc thương.
Mẹ nó, kịch bản máu chó gì thế này, rõ ràng họ thật xứng đối ấy vậy mà sao kết cục lại ra cả hai thành người lạ lướt qua nhau chứ.
Không ai đến an ủi, tuy họ có đến cũng chẳng biết nói gì.
Chẳng lẽ nói, ta tìm cho ngươi một tức phụ khác? Rồi kéo hắn đi thanh lâu tiêu chút tiền à? Đừng có điên, Diệp Thành người ta còn… Yêu thần cầu Nại Hà kìa.
Không biết bao lâu, họ mới thấy Diệp Thành dừng bước.
Trước mắt hắn là một ngọn núi lớn nguy nga, vừng chải bị mây mù bao phủ, nơi này là một biểu tượng Minh Giới, Giới Minh Sơn.
Trước núi có một bóng dáng xinh đẹp vội vàng đứng dậy. Nàng có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, ngây thơ không dính chút khói bụi phàm nhân, trong sáng không tạp niệm.
Không cần nói, nàng chính là Bạch Chỉ, đồ nhi của Đế Hoang.
Nhìn dáng vẻ của nàng ấy, hình như đã ở đây lâu rồi. Nàng ta đang đợi Diệp Thành, khi thấy hắn, nàng ta vẫn lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Đánh bại ta, ngươi mới có thể vào núi”. Bạch Chỉ lạnh lùng nói.
Dứt lời, cơ thể của Bạch Chỉ lập tức thay đổi, từng sợi tóc dài hóa thành màu đỏ đậm, một thần văn màu tím xuất hiện giữa chân mày của nàng ta.