Tiên Võ Đế Vương

Chương 2737



Năm xưa, ở chư thiên vạn vực, Đế Hoang một mình đấu với Ngũ Đế Thiên Ma, Thị Huyết Ma Đế là một trong số đó.  

 

Trận chiến đó là nỗi nhục lớn nhất của Thiên Ma vực.  

 

 

Năm Đại Đế cùng đánh mà cũng không thể chiến thắng một đại thành thánh thể, bị một mình Đế Hoang chặn đứng ở biên hoang.  

 

 

Cuối cùng vẫn bị Đế Hoang lại kéo dài tới khi thành  Đế.  

 

 

Đông Hoa Nữ Đế cũng quá khủng khiếp!  

 

 

Đến nay ông ta vẫn không thể tin được một người mới thăng cấp Đại Đế lại đánh cho năm Đế của họ phải chạy về Kình Thiên Ma Trụ.  

 

 

Không biết bao nhiêu năm tháng rồi, trận chiến năm đó vẫn hiện rõ trước mắt, như khắc vào trong xương ông ta.  

 

 

Dù là Đế Hoang hay Đông Hoa Nữ Đế, ai cũng là nỗi ám ảnh của Thiên Ma, hai người này quá mạnh, mạnh tới mức Thiên Ma thấy áp lực.  

 

 

Nguyên nhân vì trận chiến thảm bại kia mới làm cho tu vi của ông ta dậm chân tại chỗ, đến nay vẫn chỉ là Đại Đế.  

 

 

Giờ gặp lại Đế Hoang thì sao ông ta có thể không khiếp sợ.  

 

 

Đế Hoang đã chết mà giờ vẫn còn sống? Hơn nữa vẫn là đại thành thánh thể, chiến lực còn cao hơn trước.  

 

 

Ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết vì sao Đế Hoang lại còn sống, càng không biết sao Đế Hoang lại ở địa phủ.  

 

 

Ông ta chỉ biết, mình vẫn không thể đánh bại Đế Hoang.  

 

 

Người từng một mình đánh ngang tay với Ngũ Đế - đại thành thánh thể Đế Hoang, một mình ông ta sao có thể chống đỡ được.

 

Thị Huyết Ma Đế trở nên căng thẳng.  

 

Phải biết là nơi này không phải chỉ có Đế Hoang mà còn có một vị Đại Đế khác, một Đại Đế không biết đã sống bao lâu.  

 

 

Hơn nữa Đế Hoang và Minh Đế đều có chiến lực vượt qua hơn ta.  

 

 

Đội hình hai đánh một, trận này ông ta thua chắc rồi.  

 

 

Nghĩ thế, ông ta chuyển động, không phải thật sự tấn công mà chạy về phía Kình Thiên Ma Trụ, không thể nán lại nơi này.  

 

 

“Đã đến rồi thì đừng đi nữa!”, Minh Đế ung dung cười.  

 

 

Dứt lời, ông ấy vươn tay đánh tới một chưởng.  

 

 

Một chưởng này tuy cũng bình thường nhưng tạo ra vô số đạo uẩn, có pháp tắc Đế đạo bay múa, thần thông tự diễn hoá.  

 

 

Thần thông của Đế đã khôi phục thành một chưởng căn bản nhất.  

 

 

Pháp tắc thế gian đều trở thành thứ vô căn cứ, đảo loạn âm dương, phá vỡ càn khôn, một chưởng căn bản có thể huỷ trời diệt đất.  

 

 

Thị Huyết Ma Đế hừ lạnh, ông ta cũng là Đại Đế, không thể lùi bước.  

 

 

Nhưng tay cầm càn khôn, biến thành vô cực, diễn biến âm dương, biến thành Thái Cực, đối chọi với một chưởng căn bản kia.  

 

 

Hai chưởng va chạm, bầu trời sụp đổ, vô số tia sáng rơi xuống.  

 

 

Minh Đế sừng sững, Thị Huyết Ma Đế lại lui về sau, xương bàn tay nổ tan tành, máu bắn ra.  

 

 

Sau lưng, Đế Hoang cũng đã tấn công, một mạch thánh thể cương cường, ra tay là bá đạo, không binh không khí, chỉ có đôi tay.  

 

 

Một quyền đánh lên trời, uy lực nghiền nát.  

 

 

Thị Huyết Ma Đế bị thương, thân Đế bị đánh banh chành, từng tia máu Đế phun ra.  

 

 

“Đế đạo thông thiên!”, Đế Hoang và Minh Đế đồng loạt dùng một tay kết ấn.  

 

 

Hai người biến mất, biến mất cùng họ là Thị Huyết Ma Đế, ông ta đã bị hai người dùng cấm pháp mang đi.  

 

 


 

 

Lỗ đen thì đúng là lỗ đen, bị Đế Hoang và Minh Đế mở ra, chiến trường này sẽ là chiến trường của Đế.  

Không còn cách nào khác, Đế đánh Đế, tình thế quá đồ sộ.