“Con không muốn”. Biểu cảm của Thanh Loan lập tức lạnh nhạt đi một phần: “Thái tử Hỏa Phượng có bản tính như thế nào, lão tổ ngài biết rồi đó, tàn bạo khát máu, biết bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay hắn”.
“Tình huống trong tộc, con cũng nên hiểu rõ, khi đại nạn buông xuống, ngày nào đó nếu như ta quy thiên, tộc Thanh Loan sẽ đụng phải tai họa ngập đầu, bốn phía như hổ rình mồi, tộc của ta cần có Hỏa Phượng Tộc che chở”.
“Nói đến cùng, con cũng là vật hi sinh của cuộc liên hôn chính trị này”. Thanh Loan cười bi thương, trong mắt còn rưng rưng lệ nóng.
“Đừng trách lão tổ tàn nhẫn, tất cả việc này, đều là vì truyền thừa của tộc”. Thanh Loan lão tổ thở dài, Chuẩn Đế cũng thật bất đắc dĩ.
Thanh Loan lão tổ đi đến, thân hình xinh đẹp hoàn mỹ lại hơi khom xuống.
Bà làm lão tổ một tộc nên thời gian vô cùng nhiều, vậy nên bà không sợ chết, điều bà lo là tộc của mình bị người ta bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Thanh Loan lại cụp mắt, tâm trạng đầy bi thương lẫn bất đắc dĩ
Nàng ấy chỉ là một người nhỏ bé, không đáng nhắc khi so sánh với cả tộc Thanh Loan. Gia tộc xuống dốc thì đã định trước cả đời nàng ấy phải sống trong khổ cực, đau đớn.
Diệp Thành bị sắp xếp ở gác mái, nên cứ im lặng trên giường.
Dường như, hắn không biết mệt mà mở trừng trừng hai mắt, không khép lại, nhìn chăm chú vào nóc nhà mà giống như một con rối.
Ý thức của hắn đang hỗn loạn, hoàn toàn không có chút tỉnh táo
Đáng thương, thật đáng thương. Hắn vượt qua Lục Đạo, nhưng quay về như thế này, kẻ từng giết Đế chẳng khác nào một con rối vô tri.
Núi Giới Minh, Bạch Chỉ nôn nóng muốn hỏi vài lần.
Người kia ngất thì không sao, từ khi tỉnh lại chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Loan.
Không biết vì sao khi hắn nghe nói Thanh Loan bị đưa vào liên hôn, hắn lại nổi giận, đáy lòng cũng nhói lên.
Không biết tâm trạng này của hắn bị Minh Đế biết thì liệu có tung chưởng chết hắn hay không.
Ông già này ở đây chờ ngươi cứu? Còn ngươi thì hay rồi, chỉ nghĩ tán gái, còn là đồ đệ tốt của mình, đúng là con mẹ nó vui vẻ quá mà!
“Tiền bối, còn cần chờ bao lâu nữa?”, Sở Linh nghẹn ngào hỏi.
“Yên tâm đi sẽ tốt thôi, chỉ là vấn đề thời gian”. Bạch Chỉ lấy khăn lụa lau nước mắt cho Sở Linh, nhưng nàng ta lau không hết.
Sở Linh cố gắng gật đầu khiến cho càng nhiều nước mắt rơi xuống.
Thời gian chờ đợi, đúng là thời gian giày vò con người. Từng phút từng giây trôi qua giống như một trăm năm trôi, dài bất tận như muốn ép chết người mới thôi.
Ngày đêm thay phiên đổi, trăng và mặt trời liên tục thay cả, thoáng chốc đã qua ba ngày.
Hôm nay tiên sơn tộc Thanh Loan khá náo nhiệt vì có khách quý đến thăm. Có rất nhiều trưởng lão xếp hàng hai bên, hoan nghênh khách đến.
Còn khách quý kia không cần phải đoán cũng biết đó là ai, Thái Tử Hỏa Phượng tộc.
Một đám lão già đang nói chuyện trong điện, Thái tử Hỏa Phượng lại nhàn nhã nắm một cây quạt xếp, đi dạo trong Thanh Loan Tiên Sơn.
Con cháu Thanh Loan tộc thấy hắn ta đều cung kính hành lễ.
Thái tử Hỏa Phượng cười đáp lại, đi thẳng một đường không ngoảnh đầu thể hiện thái độ kiêu ngạo, bễ nghễ khắp nơi. Khóe môi hắn ta còn mang nụ cười nghiền ngẫm.
Hết cách rồi, tại người ta có thân phận cao quý nên ngạo mạn cũng phải.
Núi này chính là ngọn núi Thanh Loan đang ngồi, khi hắn ta đi đến đã thấy Thanh Loan ngồi xếp bằng dưới một tán cây già, lẳng lặng tu luyện hít thở
“Thái tử Hỏa Phượng thật có nhã hứng”. Thanh Loan từ từ mở mắt, gương mặt bình tĩnh như nước, chẳng chút dao động nào.