“Mấy ngày không gặp, nàng lại đẹp hơn rồi”. Thái tử Hỏa Phượng cười ngầm, tia sáng dâm ô trong mắt lóe lên lập lòe.
“Hai người này, chẳng xứng xíu nào”. Minh Tuyệt xoa xoa tay, nhìn gương mặt của Hỏa Phượng mà hắn ta thấy tay ngứa ghê
“Không xứng sao? Rất xứng đó chứ!”, Bạch Chỉ liếc Minh Nguyệt.
“Xứng cái gì, vừa nhìn đã thấy gương mặt thiếu đánh rồi”.
“Còn cầm quạt xếp lắc lư cái gì chứ, chả đẹp trai vừa nhìn đã thấy thứ úc sinh lái rồi”.
“Còn cười đáng khinh, dâm tà như thế, vừa nhìn đã khiến ta tức giận”.
Minh Tuyệt chê một lèo, soi mói chỗ xấu của thái tử Hỏa Phượng từng chút một, thiếu chút nữa đã chửi đổng rồi.
Bạch Chỉ chỉ nghiêng đầu liếc từ trên xuống dưới, đánh giá Minh Tuyệt.
Ngay cả Đế Hoang với Minh Đế cũng phải xoay đầu lại, nhìn hắn ta với gương mặt quái dị.
Ngươi đấy, chưa uống thuốc phải không! Thái tử Hỏa Phượng người ta chọc gì ngươi mà bị ngươi moi cả tám đời tổ tông ‘hỏi thăm’ rồi?
Minh Tuyệt ho khan, rung đùi. Dù sao, hai người họ cũng không xứng.
Sau trận ồn ào ngắn ngủi, đỉnh núi Giới Minh lại yên lặng.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng lầu bầu, mắng chửi không ngớt nhưng đa phần không dám nói lớn, tất cả cũng do một mình Minh Tuyệt tạo ra.
Không biết khi nào mới nghe âm thanh “chát” mà vận mệnh đã sắp đặt.
Bấy giờ, Đế Hoang và Minh Tuyệt mới thu lại pháp thuật, có vẻ đã tạo ra được con đường nhỏ giúp tiếng đàn vào Linh giới.
Sở Linh thấy thế vội vàng gẩy đàn, không dám dừng lại một phút nào.
Tiếng đàn của nàng bay vào không trung, rồi bị hút vào Linh Giới.
Diệp Thành ở nằm trên giường, cơ thể đột nhiên run lên, hốc mắt trống rỗ đã có chút tỉnh táo rồi.
Gương mặt của hắn trở nên đau đớn, cái trán cũng nổi lên gân xanh.
Nhưng theo tiếng đàn Cửu U Tiên Khúc bay vào, cơn đau đớn kia dần dần giảm đi, mà vẻ tỉnh táo của hắn cũng tăng nhiều hơn, tinh thần hắn cũng được đánh thức.
Sự mơ màng lần này khác với ở Đại Sở lần trước.
Nói đúng hơn thì lần này đỡ hơn lần trước rất nhiều
Lần trước, mấy Đạo Thân đều bị chém sạch, ảnh hưởng đến căn nguyên của hắn khiến Hỗn Độn Đạo tổn hại trầm trọng hơn.
Mà lúc này thì khác, đạo tắc của hắn vẫn chưa hư hao.
Quan trọng là tiếng đàn của Sở Linh được Đế Hoang truyền lại, chính là khúc đàn do chính Đông Hoa Nữ Đế sáng tác, hàng thật giá thật không đùa.
Cho nên, không cần dùng tình bổ Đạo, hắn cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục truyền đến, lan khắp hai giới, bảo phủ cả sức mạnh trong tinh thần của hắn, nó bắt đầu bị đuổi tan đi.
Diệp Thành ngồi dậy, ôm đầu mình gào nhỏ.
Một vài hình ảnh vụn vặt xuất hiện trong thần hải của hắn, tinh thần lạc lối đã bắt đầu thong thả quay về thần đài.
Bên ngoài, thái tử Hỏa Phượng vẫn chưa đi. Hắn ta đang thưởng thức phong cảnh, nhưng cái chính lại âm thầm liếc mắt mỉm cười nhìn Thanh Loan.
Thái tử Hỏa Phượng thấy nàng ấy như vậy, gương mặt… Cũng khó coi.
Hắn ta là thái tử Hỏa Phượng tộc, địa vị cao quý, chưa bao giờ bị ai làm lơ như thế. Vả lại, đối phương còn là vị hôn thê của hắn ta.