“Huyền Thiên, chuyện này... Trả lại lời công bằng cho Hỏa Phượng tộc ngô đi". Trưởng lão Hỏa Phượng tộc gầm lên, lạnh lùng nhìn Thánh chủ Thanh Loan.
“Không biết tiền bối muốn lời công bằng gì?”, Thanh Loan không đợi phụ thân trả lời, nàng ấy đã nói. Đôi mắt đẹp không hề gợn sóng, nhìn chăm chú vào trưởng lão kia.
Chọc Hỏa Phượng tộc của ngô, làm thái tử tộc ngô bị thương. Hắn phải chết”.
“Tại thái tử tộc ông đánh trước, hắn mới đánh lại để tự bảo vệ mình thôi”.
“Chẳng phải tại ngươi làm chuyện xấu xa sao?”. Trưởng lão Hỏa Phượng tộc tức giận, uy áp của cấp Đại Thánh ầm ầm bùng nổ.
“Hắn là bạn cũ của ta, cũng là huynh trưởng của ta. Chuyện nào xấu xa chứ?”, Thanh Loan lạnh lùng nói, nàng ấy cũng tức giận rồi.
“Có nghĩa là, Thanh Loan tộc của ngươi muốn bảo vệ hắn?”. Trưởng lão Hỏa Phượng tộc nhìn Thánh chủ Thanh Loan.
“Chuyện này ắt có hiểu lầm”. Thánh chủ Thanh Loan cười tiến lên, làm lành.
“Hiểu làm, đúng là câu hiểu lầm thật hay”. Thái tử Hỏa Phượng cười dữ tợn: “Ý của ông là bổn thái tử bị mù?”
“Chuyện đó..” Thái chủ Thanh Loan bị lời nói bậy của hắn ta bịp miệng.
“Trả lời một câu, giết hay không?” Trưởng lão Hỏa Phượng quát lớn.
“Tiền bối biến hắn là ai không?” Thanh Loan lạnh lùng hỏi.
“Dù là kẻ nào cũng vô dụng”. Trưởng lão Thanh Loan gầm gừ, dẫn thái tử Hỏa Phượng xoay người rời đi, còn để lại giọng vắng vắng không trung: "Chuyện giữa tộc ngươi và tộc ta chưa xong đâu”.
“Tất cả tại các ngươi tự chuốc lấy”. Trưởng lão Hỏa Phượng không nể mặt, bước lên không trung. Trưởng tộc Thanh Loan cũng không đuổi theo nữa.
Trước khi đi, dù là trưởng lão Hỏa Phượng hay thái tử tộc đó đều quay đầu liếc họ đầy sát khí.
Ánh mắt này khiến tâm trạng của Thánh chủ Thanh Loan run lên.
Rõ ràng đó là một bức thư khai chiến, Hỏa Phượng tộc muốn tuyên chiến với Thanh Loan tộc. Trận chiến này không thể tránh khỏi.
“Có phải ta gặp rắc rối rồi”. Diệp Thành xoa chóp mũi của mình.
“Không sao đâu”. Thanh Loan cười trong, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên lo lắng.
“Tất cả tại ngươi”. Thanh Loan không sợ, nhưng không có nghĩa trưởng lão Thanh Loan tộc không hỏi tội. Nhóm lão già xông đến: “Khó lắm mới có một cuộc hôn sự tốt, lại bị người quậy cho đổ sông đổ bể hết rồi”.
“Tên nhóc kia vừa nhìn đã biết chẳng phải hạn tốt lành gì, xứng với Thanh Loan sao”. Diệp Thành bĩu môi: “Ngay cả chữ gian phu dâm phụ cũng luôn mồm mắng, miệng mồm thế thì cuộc hôn nhân này có vứt cũng không tiếc”.
"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ”. Trưởng lão đứng đầu quát lớn, rung cả trời: “Nếu hai tộc xảy ra chiến loạn, Thanh Loan tộc ta phải chết bao nhiêu người đây”.
“Không sao, có ta ở đây sẽ đánh bọn chúng khóc kêu cha gọi mẹ”. Diệp Thành vỗ vỗ ngực, lắc lắc đầu đầy tự tin.
dễ.
Hắn rút hết thông minh của Đế Hoang ra, thì cái gì làm chả
Ông ta là chí tôn, người có thể đánh ngã Ngũ Đế ở rìa Vũ Trụ. Đừng nói chi là một Hỏa Phượng tộc nho nhỏ, ngay cả Hồng Hoang Đại tộc cũng bò ra đất, lết về nhà đấy chứ.
Có kẻ chống lưng mạnh còn vững chắc như thế, hắn chỉ cần cầm ra hù thì chúng đã xanh mật rồi.
Huống hồ gì, trừ Đế Hoang ra, hắn còn có một vài con bài chưa lật.
Hắn đang rất tự tin, nhưng đám trưởng lão không biết sự thật lại tức giận đến bật cười: “Chỉ là một Thánh Nhân nho nhỏ mà nổ gớm”.
“Tin hay không tùy mấy ông, tôi mà nói cái tên này thì dọa các ông đái ra quần”.
“Đúng là thùng rỗng kêu to, ta thấy người đang quậy đấy”.
“Đủ rồi”. Thánh chủ Thanh Loan mạnh mẽ chen vào trò chuyện, ông ta liếc Thanh Loan đang im lặng, lại hít sâu một hơi nói: “Việc đến nước này rồi có nói nhiều cũng vô ích, chuẩn bị đánh một trận lớn đi!”
“Hỏa Phượng tộc thuộc Tam Tôn Chuẩn Đế đẩy, chúng ta làm sao chống lại được”.
“Đại nạn lão tổ hạ xuống, Thanh Loan tộc ta chắc chắn bị diệt”.
“Hay là cứ cử một người đến đó cầu xin, có khi sẽ thay đổi được tình hình”.
“Trưởng lão cũng biết rõ tính cách của đám Hoả Phượng tộc đó rồi”. Thánh chủ Thanh Loan u ám nói, gương mặt cũng tái đi.
“Mọi người về chỗ của mình đi”. Tiên sơn truyền đến một âm vang vọng khắp không gian, Thanh Loan lão tổ đã xem rõ chuyện diễn ra ở nơi này.
Lão tổ đã lên tiếng, đám trưởng lão có nói gì nữa cũng đành nuốt lại bụng, lần lượt xoay người rời khỏi ngọn núi.
Họ đi với đến hệt như Hỏa Phượng tộc, đều nhìn Diệp Thành một lúc với ánh mắt như muốn bóp chết hắn.
Thánh chủ Thanh Loan thở dài, không nói nữa cũng rời đi.
Ngọn núi lập tức trống trãi, còn lại mình Diệp Thành với Thanh Loan.
Diệp Thành còn tốt, hắn đang xoa đầu nghĩ đến ngàn năm trong Lục Đạo Luân Hồi. Vả lại lúc trước hắn bị đần, nên hơi choáng với tình hình hiện tại.
Tuy rằng Diệp Thành rất tự tin, nhưng dù sao cũng không phải chư thiên. Hắn giết đệ tôn để thì sao chứ? Hắn cũng chỉ là một Thánh Nhân.
“Nơi này không phải Chư Thiên nhỉ!”, Diệp Thành hỏi.
“Nơi này là gia tộc của ta, tất nhiên là Linh Vực”. Thanh Loan cười.
“Con bà nó, không phải Chư Thiên sao? Sao chạy đến Linh Giới rồi”. Diệp Thành đỡ trán, cảm thán.
“Nhắc mới nhớ, ta chưa hỏi ngươi. Chẳng phải ngươi chết rồi à? Còn nữa, vì sao lại lớ ngớ đến Linh Giới vậy?"
Khi hắn suy nghĩ lại nghe tiếng đàn du dương vang lên. Giống như nó đến từ thời đại xa xôi nào đó, nếu như là tiếng trời nhưng sao lại có chút đau buồn.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, rồi đứng dậy nhìn vào không trung mờ mịch.
Hắn nghe được đây là Cửu U Tiên khúc, nó huyền ảo và mị hoặc hơn cả Liễu Như Yên. Nhưng hắn chỉ nghe âm thanh, không tìm ra ngọn nguồn của tiếng đàn.
Hắn hơi hiểu rồi, việc hắn lấy lại tỉnh táo được do có người truyền Cửu U Tiên Khúc đến giúp hắn.