Tiên Võ Đế Vương

Chương 2782



Màn đêm buông xuống, Tiên sơn lại không yên tĩnh như thế.  

 

Một vùng khói mù bao phủ Thanh Loan Tộc, bóng người qua lại trên không trung không ngớt. Một tầng kết giới mở ra, từng pháp trận cũng được kích hoạt.  

 

 

Mùi thuốc súng của chiến tranh lan khắp Thanh Loan tộc.  

 

 

Nhìn một vòng, sắc mặt từ lão tổ đến đệ tử đều cứng ngắt, trong suy nghĩ chỉ có chung một nội dung: Toi rồi, Thanh Loan tộc sắp bị diệt vong!  

 

 

Nhưng Thanh Loan lão tổ vẫn còn giữ hy vọng vào Diệp Thành.  

 

 

Thân phận của hắn rất đặc biệt, đừng nói là Chư Thiên mà toàn bộ Linh Vực này cũng thiếu hắn nợ hắn và xem hắn là ân nhân của đời mình.  

 

 

Lúc nguy hiểm, đưa hắn ra có lẽ còn có cơ hội.  

 

 

Trong tầng gác mái, Diệp Thành im lặng khoanh chân xếp bằng như một lão tăng thiền định.  

 

 

Cửu U Tiên Khúc du dương vẫn văng vẳng bên tai, vô cùng mờ ảo. Vả lại hình như chỉ có mình hắn là nghe được.  

 

 

Hắn vẫn không biết tiếng Cửu U Tiên này xuất phát từ đâu.  

 

 

Chỉ biết khúc nhạc này thật đau thương, mang theo một cuộc tình sâu sắc. Nghe như muốn khóc, khóe mắt hắn cũng ướt đi.  

 

 

Ánh sao rọi xuống xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, rọi vào trong phòng.  

 

 

Mái tóc bạc của hắn bị nhuộm màu vàng lộng lẫy, nhưng lại không xua được tro bụi của năm tháng. Thời gian quá dài, hắn đã có chút già đi.  

 

 

Không biết khi nào, hắn mới thấy thánh khu của bản thân run lên, mở bừng mắt.  

 

 

Ngay sau đó, từ đôi mắt bắn ra ánh sáng thần thánh, rực rỡ và uy áp như sấm chớp. Uy lực vô cùng lớn, chọc vách tường thủng hai lỗ.  

 

 

Mắt hắn sâu thẳm như bầu trời đầy sao, thu hết cả đất trời trong đáy mắt.  

 

 

Cuối cùng, nhờ tiếng đàn mà một chút ngẩn ngơ trong đáy mắt của hắn đã tan biến, không còn choáng váng mơ màng nữa. Một chút đần trên gương mặt cũng đã biến sạch, hắn đã tỉnh táo thật rồi.  

 

 

Dù là Chư Thiên Vạn Vực, hay Âm Tào Địa Phủ, Lục Đạo Luân Hồi gì đó, hắn đều đã nhớ lại hết.  

 

 

Hắn bật cười, trong tiếng cười mang nhiều đau đớn, cũng rất nhiều cảm thán.  

 

 

Một ngàn năm dài đằng đẵng, cô đơn bao nhiêu.  

 

 

Giờ này nghĩ lại cũng phát sợ, nếu đạo tâm hắn dao động một chút, có thể hắn đã rơi vào Lục Đạo Luân Hồi mãi mãi và chết mục xương trong đó.  

 

 

Đúng là Luân Hồi, vừa không thật vừa như ảo mộng.  

 

 

Hắn yên tĩnh vài ba giây, mới lấy ra một túi trữ vật.  

 

 

Túi trữ vật là lúc hắn vào Lục Đạo, Đế Hoang đã đưa cho hắn. Ông ta dặn vượt qua Lục Đạo mới được mở.  

 

 

Trong này chỉ có hai món, một viên ngọc giản và một bình ngọc.  

 

 

Diệp Thành cầm bình ngọc giơ lên cao, trong bình là màu máu vàng đỏ tươi. Nói đúng hơn, nó là Thánh huyết của Đế Hoang.  

 

 

Hắn hơi bất ngờ khi Đế Hoang giao Thánh Huyết cho hắn.  

 

 

Muốn thông Minh, đưa Đế Hoang từ Minh Giới ra cần máu của Đế Hoang. Nó là điều kiện tiên quyết, cần lấy Đế Đạo Thông Minh.  

 

 

Hắn đứng dậy với tâm trạng không rõ ràng, lấy ra một giọt máu,  

 

 

Sau đó, hắn chắp tay trước ngực, nhanh chóng ấn quyết, máu của Đế Hoang rơi xuống thấm vào trong đất.  

 

 

“Đế Đạo: Thông Minh!”. Nhưng khi hắn quát khẽ một tiếng, ấn quyết cũng dừng hình ảnh theo, một sức mạnh bí ẩn xuất hiện.  

 

 

Mặt đất rung chuyển, một cái quan tài từ từ lộ ra.  

 

 

Quan tài, nó đúng là quan tài! Nhưng nhô lên gần một tấc.  

 

 

Gương mặt của Diệp Thành đỏ lên, gân xanh xuất hiện trên trán. Hai mắt hắn kín đầy tơ máu, đỏ hồng một vùng, khóe môi cũng tràn ra máu tươi.  

 

 

Hắn đang thông Minh, quan tài mới nhô lên được một tấc lại không chịu trồi lên nữa, cứ nằm lỳ ở đó.  

 

 

“Ra ngoài cho ta!”, Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi rít qua kẽ răng.  

 

 

Thoáng chốc, thánh cốt trong cơ thể hắn lập tức gãy thành từng mãy, thánh khu cũng nát, từng khe hở tràn ra đầy máu tươi.  

 

 

Dường như có một nguồn lực lượng đang tàn phá cơ thể của hắn.  

 

 

Đó là phản phệ, đúng hơn là Đế Đạo Thông Minh phản phệ. Quá trình này rất đáng sợ.  

 

 

Nếu lúc này người bước vào, sẽ bị dáng vẻ của hắn dọa sợ hãi. Cơ thể hắn đầy mày, máu tươi cứ trào ra đầm đìa.  

 

 


 

 

“Phụt!”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mắt đất với cơ thể cứng đề.  

Cái đầu quan tài vừa nhô lên kia cũng biến mất.