Trong đêm, tiên sơn của Thanh Loan tộc thật yên tĩnh.
Kết giới đã được dựng lên, rất nhiều pháp trận bảo vệ cũng khởi động. Đám con cháu trong tộc đã được di tản đi, chủ yếu là để giữ lại hương hỏa cho gia tộc.
Trong tầng gác mái, Diệp Thành ngồi xếp bằng với tư thế nghiêm túc, chưa tỉnh lại.
Thanh Loan đã đến đây mấy lần, nhưng không làm phiền hắn. Nàng ấy phủ thêm chiến y để chuẩn bị chiến đấu vì gia tộc bất kỳ lúc nào, thấy chết cũng không sờn.
Trong đêm khuya thăm thẳm, Diệp Thành mới mở mắt, vặn eo và cổ một lúc.
Thái Cổ Thánh Thể cũng đã hợp lại, lực Đế Đạo Thông Minh cắn trả cũng đã dần nhạt đi, gương mắt hắn hồng hào, khí huyết dồi dào.
“Tiền bối nên nói cho ta biết chứ”. Diệp Thành ho khan, nhìn vào không trung: “May ta phản ứng nhanh, nếu không mất mạng rồi”.
Sau khi hắn không thông Minh được cho Đế Hoang thì cũng đã ngoan hơn rồi, khí thế cũng hạ xuống.
Ban đầu, hắn muốn dẫn Đế Hoang về Chư Thiên để ra oai một xíu.
Nhưng tới giờ, xem ra, hắn mơ hơi đẹp quá, thực tế lại không như thế. Hắn ngoan ngoãn một chút vẫn tốt hơn, tránh vài trận đánh ngu người.
Hắn thầm nghĩ rồi lấy ngọc giản mà Đế Hoang đưa cho ra.
Trong túi trữ vật có hai món đồ, món đầu tiên là máu thánh của Đế Hoang, cái thứ hai là ngọc giản. Hiển nhiên miếng ngọc này không phải để vào cho đẹp.
Hắn chỉ niết ngón tay một chút, ngọc giản đã vỡ vụn ra.
Đập vào mắt hắn là từng giọt máu tươi bay ra, lơ lửng trong không trung, để lộ hơi thở quen thuộc. Hơi thở này khiến Diệp Thành cảm thấy rất quen.
Nhưng hắn chưa kịp biết đó là của ai, những giọt máu kia đã chui vào thần thức và đọng trong thần hải của hắn.
Trong thần thức xuất hiện một ít chuyện xưa, đa phần đều liên quan đến Sở Linh. Trong đó ghi lại tất cả bí mật trong quá khứ, từ nguyên nhân đến kết quả.
Diệp Thành run lên, lui vài bước về sau, cơ thể cứng đờ.
Hắn đã hiểu rồi, hiểu tình cảm của Sở Linh dành cho mình, từ đầu đến cuối nàng chưa từng thay đổi, mà trong bụng nàng còn có con của hắn nữa.
Hèn chi, hèn chi đứa nhỏ mới sinh ở cầu Nại Hà kia gọi hắn là phụ thân.
Người gọi hắn chính là con của hắn, từ lúc Sở Linh chết đi, thằng bé đã có và theo nàng xuống Âm Tào Địa Phủ.
Tất cả đều là một màn kịch, do Sở Linh và Đế Hoang diễn.
Họ muốn tạo tình kiếp cho hắn, ép hắn phải niết bàn lột xác. Họ cố gắng tất cả vì muốn tốt cho hắn, mà không ai biết, đến bây giờ hắn mới hiểu tất cả.
Đôi mắt của hắn lập tức ướt nhoè, nước mắt cứ rơi lã chã tuôn ra khỏi hốc mắt.
Một ngàn năm, tâm cảnh của hắn đã chết lặng một ngàn năm lại bắt đầu nổi lên sóng.
Một cô gái sớm đã bị hắn quên và buông tay lại tan ra trong mắt hắn, khắc vào sâu trong trái tim, rót thành vài bức ảnh.
Thời gian trôi qua quá lâu rồi, nhưng người kiên cường như hắn cũng đè nén không được.
Tình kiếp năm đó suýt đưa hắn vào bóng tối sâu thẳm, thế giới của hắn toàn bóng tối, chỉ còn gió và rét lạnh làm cho hắn không chịu được mà cuộn mình lại.
Sau một ngàn năm, sự thật mới lộ ra. Nàng vẫn luôn đợi hắn.
Hắn không chìm trong đau khổ lâu, vội vàng lau khô nước mắt, chắp tay trước ngực nhanh chóng thay đổi pháp quyết, thi triển Đế Đạo Thông Minh.
Sao hắn thấy giọt máu này quen thuộc, chẳng lẽ nó không phải máu của Sở Linh sao? Có máu tươi của nàng, là hắn sẽ thông Minh được, tiếp tục đoạn duyên chưa hoàn thành này.
Đế Hoang tiền bối đã sắp xếp từ sớm, nối dây tơ hồng giúp họ rồi.