Hắn chắc chắn tiên khúc Cửu U giúp mình tỉnh táo kia do Sở Linh gẩy, tiếng đàn đau đớn và tan nát cõi lòng với tình cảm làm sao.
“Đế Đạo Thông Minh”. Hắn ấn quyết, cuối cùng quyết định.
Mặt đất dừng rung lắc, một cỗ quan tài đá cổ xưa dần dần trồi lên mặt đất. Một tấc, hai thốn, dù nó từ từ nhô lên nhưng lại không dừng lại như trước.
Lần này hắn không uổng công, Sở Linh là Thánh Nhân, thông linh cùng cấp dễ hơn thông Minh chí tôn Đế Hoang nhiều.
Được một lúc, quan tài đã hoàn toàn lộ ra ngoài, đứng im lặng trước mắt.
Sau đó, nắp quan tài lệch ra đất. Quan tài cũng ngã xuống theo.
Chỉ còn lại Sở Linh đang yên lặng đứng ở đó như pho tượng gỗ, gương mặt ngây ngốc, hai mắt trống rỗng, vai ngọc nhuộm đầy tro bụi năm tháng.
Lúc này nàng giống như mới bò từ mộ ra.
Một luồng gió thổi qua, thổi đi bụi bặm trên vai của nàng.
Mà đôi mắt trống rỗng của nàng dần dần có cảm xúc. Gương mặt xinh đẹp của cô gái nổi bật, bỏ qua lấm lem trong năm tháng, xuất hiện dáng vẻ quyến rũ, xinh đẹp như ngày xưa.
Thời gian như dừng lại, khắc dấu vĩnh viễn.
Trong đôi mắt của nàng hiện hơi nước, ngưng kết thành sương dưới ánh trăng, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhòa cả tầm nhìn.
Nước mắt của hắn cũng ần ật, rơi xuống rửa trôi những sự đau thương và đau đớn hiu quạnh năm tháng.
Lần này gặp lại, là ngàn năm trong Lục Đạo Luân Hồi, thời gian uổng phí cứ thế trôi từng giây từng phút như nhát dao, khắc vào trong trái tim hai người.
“Diệp Thành, chàng… Có thể tiếp tục yêu… Sở Linh không?”. Sở Linh nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ sáng bóng.
“Xin lỗi”. Diệp Thành bật khóc, bước đến ôm Sở Linh, hàng lệ nóng bỏng thấm ướt quần áo của nàng.
Hắn buông tay nàng một ngàn năm, tiếp tục yêu nàng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt.
Một tình kiếp làm hắn đau tê tâm liệt phổi, nàng đau đớn như trái tim bị dao cắt. Hắn đau đớn bao nhiêu, nàng còn đau đớn hơn thế.
Sở Linh cũng khóc, vùi mặt sâu vào lồng ngực hắn. Tham lam hít nhiệt độ trên người hắn, tham lam nghe tiếng tim hắn đập.
Đứa bé trong bụng nàng đã khóc oa oa, vui mừng trong đau khổ.
Cả cuộc tình của cha mẹ nó đau khổ, không dễ dàng gì đến được với nhau. Tên nhóc kia cũng rất hiểu chuyện, cũng có thể cảm nhận được rất rõ tình cảm máu hòa tan trong nước mắt.
“Khổ nhiều như thế, cuối cùng cũng đợi được ngày bên nhau”. Bạch Chỉ cười nhẹ, đôi mắt đẹp cũng ần ật nước, che đi chút tình cảm hâm mộ.
Tình yêu đẹp đẽ và diệu kỳ thế nào, dù thời gian già đi cũng không thể giấu được tình duyên. Bến bờ bên kia của ngân hà mơ ước, vẫn có một người vẫn đang đợi.
“Ngươi… Thắng rồi”. Minh Đế lắc đầu cười.
Đế Hoang mỉm cười, không nói gì nhưng ông ta thật sự vui mừng.
Cuối cùng sự suy tính ông ta đã thành công, niềm tin của ông ta đặt vào cũng không uổng phí. Nếu Diệp Thành chết thì mới là tiếc nuối lớn nhất của ông ta.
Trên mái hiên, Diệp Thành với Sở Linh ôm lấy nhau, tay trong tay không rời.
Hắn nhìn lên, đứa bé kia đã nhìn hắn, mắt to chớp chớp thỉnh thoảng bật ra tiếng cười khanh khách, tình thương máu mủ thật thân thiết.
Sở Linh dịu dàng như nước, nhẹ nhàng vỗ lên máu tóc trắng đau thương của Diệp Thành: “Thằng bé chưa được đặt tên, chàng làm cha thì cho nó một cái tên đi!”