“Minh Đế nói tại ngươi quá giỏi rồi mà? Không cần nữa”. Bạch Chỉ cầm một cái gương đồng nhỏ ra, chải chuốt lại mái tóc mình.
“Vui thiệt há”. Diệp Thành lập tức đen mặt.
Minh Giới nhiều Đế Binh thế, cho ta mượn dùng một chút có làm sao đâu, có phải cướp luôn không trả đâu mà keo vậy?
Nhưng hắn chỉ có thể oán thầm, không dám nói lung tung.
Không biết chừng, lúc này Minh Đế đang nhìn họ đấy. Hắn dùng nước tiểu tính, hồi xưa ông ta có thể mắng Thiên Ma Đế, thì chuyện gì chả làm được.
“Ừm… Ta cho ngươi mượn vậy”. Bạch Chỉ vừa nói, Đế kiếm trong cơ thể tách ra, toả ra Đế Uy, xuất hiện Đế tắc.
“Còn nữa à?”, Thanh Loan lão tổ sợ hãi, nhìn chăm chú vào nàng ta.
Điều động Đế binh như thế, hai người này… Cuối cùng, từ đâu ra vậy!
Cả Linh Vực chẳng có nổi một Đế Binh, hai người Thánh Nhân này hay rồi, vậy mà ai cũng có một cái, muốn làm chúng ta tức chết hay gì?
“Ngươi hiểu chuyện đấy chứ”. Diệp Thành cười lộ hai hàm răng.
Khí thế của hắn lập tức tăng lên mức cao nhất, bay thẳng lên chém giết Chuẩn Đế. Khí thế của hắn còn mạnh hơn Minh Tuyệt một bậc.
Hai người sóng vai giống như Tiên Vương và Bát Hoang Chiến Thần. Để lộ ra uy nghiêm, ngay cả Thanh Loan lão tổ cũng bị chèn ép.
Tộc nhân Thanh Loan vui mừng, Thanh Loan tộc đã quật khởi rồi.
Quả nhiên có kẻ từng diệt Đế thì khí thế chẳng thua ai. Chiến lực tàn sát Đế, thật sự không đùa được.
Còn có các hai cứu binh mà hắn đưa đến, ai cũng vừa mạnh vừa đỉnh cao.
Khỏi cần nói đến huyết mạch, Cực Đạo Đế Binh thôi đã có hai cái. Thử hỏi, thế này Linh Vực có ai dám chọc họ nữa.
“Diệp Thành cẩn thận”. Sở Linh căn dặn, lo lắng nói.
“Ta giết được Đế, thì đám này… Là cọng rác”. Diệp Thành cười to, đạp nát không trung, bay vút lên nhào vào chém giết.
“Giết!”. Minh Tuyệt vừa quát lớn, lập tức nhào lên.
“Hửm?”. Đại quân Hỏa Phượng tộc thấy hai người nhào vào giết mình lập tức bất ngờ, chiêu tấn công đầy trời còn dám nhào vào à?
Nhóm người xem kịch cũng ngơ ngác, nghĩ thầm hai con hàng này bị ngu hay gì!
Nhưng thoáng chốc, bọn chúng phát hiện mánh khóe. Khí thế hai người kia rõ ràng không phải là Thánh Nhân, mà là Chuẩn Đế, còn không phải là Chuẩn Đế bình thường.
“Sao thế được”. Hỏa Phượng tộc lão tổ sợ hãi thốt lên.
“Hai Cực Đạo Đế Binh”. Một lão tổ khác cũng ngạc nhiên thốt lên.
“Ông già mặc áo đen kia là của ta”. Minh Tuyệt chém giết đến nên, không thèm quan tâm đến mấy chiêu tấn công mà, nhắm thẳng đến một Hỏa Phượng lão tổ.
“Ngông cuồng!”. Hỏa Phượng lão tổ hừ lạnh, chưởng xuống che trời: “Nghĩ có Đế Binh rồi thì đánh lại lão phu sao?”
“Giết ngươi đâu cần bàn trước”. Minh Tuyệt mạnh mẽ đánh một quyền vào chưởng. Ngay cả Hỏa Phượng lão tổ, cũng phải lui ra sau vài bước.
“Không thể nào”. Hỏa Phượng lão tổ tức giận, vặn vẹo cả mặt.
“Không có gì, không thể”. Minh Tuyệt giết đến nơi, bàn tay hắn ta như một thần đao chém nát rất nhiều bí pháp, bổ nhào vào Hỏa Phượng lão tổ.
“Vừa rồi, ngươi hung dữ lắm mà”. Diệp Thành bay lên trời, cũng đấm đến một Chuẩn Đế Hỏa Phượng tộc mặc áo bào màu trắng.
“Muốn chết”. Chuẩn Đế áo bào màu trắng gầm lên, đấm một ngón tay đến xuyên thủng bầu trời, uy lực của nó khủng bố, nghiền nát tất cả.
“Ông lấy đâu ra tự tin đó vậy”. Diệp Thành lập tức né đi, lập tức bước chân lên vọt đến, đứng trước mặt Chuẩn Đế áo bào màu trắng.
Ông ta lập tức lui ra sau trốn, Diệp Thành di chuyển quá quái dị, dù là Chuẩn Đế như ông ta cũng phải tìm cách tránh nguy.
Nhưng ông ta muốn đi, Diệp Thành đâu có cho. Hắn lập tức đấm một quyền Bát Hoang mạnh mẽ vào không trung, làm nứt cả bầu trời.