Chuẩn Đế áo bào trắng thiếu điều quỳ sấp xuống, bị quyền kia đánh đến mức hộc máu.
Dù là nhóm người đang xem, Hỏa Phượng tộc, Thanh Loan tộc đều rất ngạc nhiên. Hai người này mạnh đến mức làm người ta sợ run.
Họ đều là Chuẩn Đế hàng thật giá thật, ấy vậy mà hai người kia chỉ đánh một chiêu đã khiến hai lão già thua thảm hại.
Cực Đạo Đế Binh mạnh quá đáng rồi.
Chỉ là họ đầu biết được, vốn liếng của Diệp Thành.
Trên người Diệp Thành là căn nguyên Thần Chiến, Thánh Cốt Bá Uyên, Thần Tàng Đế Hoang. Cơ thể chứa ba Thánh Thể xuất sắc nhất, bá đạo không gì sánh bằng.
Minh Tuyệt là đồ đệ của Đế, truyền thừa từ Đại Đế. Mỗi một bí thuật đều là Đế Đạo Tiên Pháp vô cùng khủng khiếp.
Hai người họ đại biểu cho một thời đại… Cao nhất.
“Được”. Tiếng kêu chấn động thiên địa, truyền đến từ Thanh Loan Tiên Sơn.
Thanh Loan tộc nhân hưng phấn, trong lòng nhiệt huyết sục sôi, không thể ra ngoài trợ chiến nhưng lại ở trong núi hò hét cổ vũ cho hai người.
Thanh Loan lão tổ muốn đi ra ngoài, nhưng cố kìm nén lại.
Thanh Loan Tộc bảo vệ kết giới, cần vị Chuẩn Đế như ông ta chấp chưởng, nếu không phải lo lắng tộc nhân, ông ta nhất định sẽ ra ngoài liều mạng.
“Cảnh tượng này thật hoành tráng”. Bạch Chỉ mỉm cười thì thầm.
“Hy vọng đừng xảy ra biến cố gì”. Sở Linh vẫn có chút lo lắng, nàng sợ, sợ rằng Diệp Thành lại gặp phải chuyện bất trắc.
Thanh Loan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn từ xa, người nàng ấy đang nhìn chính là Minh Tuyệt.
Hắn ta thực sự là một vị anh hùng vô song, hoàn toàn phù hợp với anh hùng trong tưởng tượng của nàng ấy, nàng ấy là mỹ nhân, cũng yêu anh hùng.
Nhìn một hồi, khuôn mặt của nàng ấy bỗng nhiên ửng hồng.
Tình yêu trai gái đang chớm nở như một đóa hoa, nàng ấy chưa bao giờ có cảm giác lạ lùng như vậy đối với một nam tu, có lẽ, đây chính là yêu.
Nhìn ra ngoài núi một lần nữa, đại quân Hỏa Phượng Tộc đã loạn thành một đoàn.
Diệp Thành và Minh Tuyệt đánh cho hai lão tổ thậm chí không thể ngẩng đầu lên, động tĩnh quá lớn, người đừng xem đều bị ảnh hưởng.
Ngoại trừ Đại Thánh, không ai dám lại gần, Đại Thánh tu vi yếu ớt cũng rất khốn đốn, vừa đi lên liền bị tiêu diệt.
“Giúp ta”. Hai người la hét, không theo thứ tự truyền đến.
Đó là Hoả Phượng lão tổ và Chuẩn Đế áo trắng bị Minh Tuyệt cùng Diệp Thành đánh đến thảm thương, máu xương rỉ ra, lúc này đang kêu cứu.
Lão tổ thứ ba của Hỏa Phượng Tộc - Chuẩn Đế áo tím xông lên để trợ chiến.
Bởi vì uy danh của Diệp Thành, ông ta đến giúp Chuẩn Đế áo trắng, mà rất nhiều đại thánh của Hỏa Phượng Tộc đã hợp lực để bao vây Minh Tuyệt.
“Lại đến hai người nữa, đánh cho họ khóc như thường”. Diệp Thành kiêu ngạo ngút trời, Chuẩn Đế áo tím vừa xông đến đã bị hắn ném về.
“Chết đi!”. Chuẩn Đế áo trắng lên trời, dùng binh khí bản mệnh chọc trời áp xuống, hư thiên sụp đổ mảnh này đến mảnh kia.
Đó là một chiếc binh khí Chuẩn Đế đáng sợ, được tẩm trong máu phượng hoàng, được chế tạo bằng sắt thần đặc thù, còn khắc đầy thần văn.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Thành, đây chỉ là vật trang trí mà thôi.
Vẫn là Bát Hoang, cái gọi là bí thuật khác đều dung hợp thành một nắm, giống như một tay nắm càn khôn, diễn hóa hỗn độn vô cực.
Nắm đấm đủ hung bạo, ầm một tiếng làm nổ tung binh khí Chuẩn Đế.
Binh khí bản mệnh bị hủy, Chuẩn Đế áo trắng bị phản phệ, ầm ầm lùi về sau, mỗi bước đi đều giẫm nát không gian dưới chân ông ta.
Lại một quyền nữa càng hung hãn hơn, đường đường là một vị cấp Chuẩn Đế, nửa thân thể đều nổ tung, máu xương lộ ra ngoài.
“Quét sạch cho ta”. Chuẩn Đế áo tím vừa rồi bị ném về lại xông đến, một kiếm giơ lên không trung chém ra một dòng sông tiên màu máu.