Tiên Võ Đế Vương

Chương 2802



 “Nàng là công chúa của Tử Phượng Tộc”. Đệ tử Thanh Loan Tộc ở bên cạnh cười nói: “Nàng đã bị phong ấn ba trăm năm, lần đầu tiên được gỡ bỏ”.  

 

 

“Tử Phượng công chúa”. Thanh Loan nhẹ giọng lẩm bẩm, nhớ lại chuyện xưa ở Chư Thiên: “Sao nàng có thể giống hệt Tử Huyên được chứ?”  

 

 

“Bởi vì, nàng ta chính là Tử Huyên”. Tiếng cười nhàn nhã vang lên bên tai Thanh Loan, Diệp Thành từ trên trời đáp xuống, như gió bay tới.  

 

 

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến các đệ tử trên núi đều quay lại nhìn.  

 

 

Kẻ tàn nhẫn này, một thế thuộc hai đế, sáng lập ra thần thoại, tất cả mọi người ở Chư Thiên Vạn Vực và nhân gian đều đã truyền khắp.  

 

 

Hắn, hắn để cho bọn họ biết... huyền thoại sống là thế nào.  

 

 

Hoang cổ thánh thể đồng giới vô địch, nhất định phải chinh phục thời đại này, truyền thuyết về hắn cũng đã định trước lãnh đạo thời đại này.  

 

 

Diệp Thành trực tiếp phớt lờ ánh mắt của mọi người và chỉ nhìn Tử Huyên chuyển thế.  

 

 

Nhìn lại khuôn mặt đó, từng cảnh tượng lần lượt phác họa ra trong đầu, phác họa thành những chuyện trước kia: nàng từng là con rối của hắn, cùng hắn tu luyện, vượt qua cửa ải này đến cửa ải khác.  

 

 

Thân phận thực sự chính là một tia tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế.  

 

 

Khi Yêu Ma xâm chiếm, chính Tử Huyên và Long Gia đã đỡ cho hắn và Sở Linh hai đòn của Thiên Ma Đế, hương tiêu ngọc vẫn.  

 

 

Cho đến hôm nay, hắn vẫn còn nhớ hình ảnh Tử Huyên đẫm máu Hư Thiên.  

 

 

Thân là tàn hồn của Nữ Đế, nàng ta không hổ thẹn với uy danh của Đế.  

 

 

Sở Linh Nhi cũng tới, nhìn biểu tình của Diệp Thành, không khó đoán ra... Tử Phượng công chúa chính là người đầu thai, Tử Huyên của kiếp trước.  

 

 

Đôi mắt đẹp ngấn nước của Sở Linh Nhi không khỏi trở nên mơ màng.  

 

 

Kiếp trước hai người đều muốn cứu Diệp Thành, nhưng Tử Huyên đã đi trước nàng một bước, sau đó mới đến lượt nàng, đều chết trong tay của Thiên Ma Đế  

 

 

So với hai người bọn họ, tâm tình Bạch Chỉ càng hưng phấn hơn.  

 

 

Nàng ta biết rõ hơn ai hết, Đế Hoang nhớ Nữ Đế biết bao.  

 

 

Nhiều đêm khuya, sư phụ của nàng ta đều ngẩn người trước bức chân dung của Đông Hoa Nữ Đế, đường đường là một vị chí tôn thế mà lại rơi nước mắt.  

 

 

Giờ đây, tìm thấy tàn hồn của Nữ Đế, Đế Hoang nhất định sẽ rất vui mừng.  

 

 

Tuy rằng nàng ta không phải Nữ Đế, nhưng nàng ta có dung mạo của Nữ Đế, nhất định là kế thừa tình ái của Nữ Đế, yêu Đế Hoang sâu sắc.  

 

 

‘Luân hồi chuyển thế?”, Thanh Loan thăm dò nhìn Diệp Thành.  

 

 

“Như nàng nói”. Diệp Thành mỉm cười, nụ cười tràn đầy tang thương.  

 

 

“Đây là vẻ mặt gì chứ?”, Minh Tuyệt kinh ngạc nhìn mấy người.  

 

 

“Biểu cảm vui vẻ”. Diệp Thành mỉm cười, đi tới hơn nữa rất thức thời ngồi xuống đối diện Tử Huyên.  

 

 

Dung mạo của nàng ta vẫn độc nhất giống như kiếp trước, vẫn tuyệt thế như vậy, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, làm lu mờ những người con gái khác.  

 

 

Trên núi tất cả đệ tử đều nhìn qua bên này, có rất nhiều người đều trở về tay không, bọn họ cũng muốn xem xem Diệp Thành có thể thành công hay không.  

 

 

Không cần phải nói, đôi mắt cụp xuống của Tử Huyên lần đầu tiên được nâng lên.  

 

 

Khoảnh khắc ánh mắt nàng ta đối diện với ánh nhìn của Diệp Thành, một cảm giác quen thuộc hiện lên, giống như đã từng gặp, nhưng lại không nhớ được.  

 

 

“Ngươi là Diệp Thành?”. Một lát sau, Tử Huyên dời tầm nhìn, rũ mắt tiếp tục uống rượu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.  

 


Lần này nhìn thấy người thật, nàng ta không hề kinh ngạc, không phải không kinh ngạc, mà là sau ba trăm năm bị chôn vùi, tâm trạng của nàng đã quá bình tĩnh.  

 

 

“Ngươi có huyết mạch gì?”, Diệp Thành dụi dụi con mắt, một giây trước hắn đang nhìn trộm căn nguyên của Tử Huyên thì hoảng hốt, huyết mạch cường đại, cực kì cổ xưa.