Tiên Võ Đế Vương

Chương 2803



 

 “Ngươi tán tỉnh đủ chưa?”, Sở Linh tiến lên ôm hắn một cái, nàng ta chính là Tử Huyên, được người khác gỡ bỏ phong ấn, nói nhảm quá nhiều.  

 

“Chỉ nói một câu thôi đã ghen rồi sao”. Diệp Thành cười truyền âm cho Thanh Loan: “Đưa những người khác rời khỏi đây”.  

 

 

Thanh Loan ngầm hiểu trong lòng, tựa hồ biết rõ Diệp Thành muốn làm gì, cảnh tượng tiếp theo không thích hợp để người ngoài nhìn thấy.  

 

 

“Đi thôi, đi ngắm hoa”. Cô nàng nhẹ nhàng nói.  

 

 

Nói xong họ lập tức rời đi, rất nhiều đệ tử cũng không ngốc, rõ ràng là muốn chừa lại không gian riêng, bản thân sẽ không mặt dày ở lại đây.  

 

 

Đỉnh núi khổng lồ đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Sở Linh Nhi, Bạch Chỉ và Diệp Thành cùng với Tử Huyên vẫn đang ngồi uống rượu.  

 

 

Diệp Thành tạo ra một lớp kết giới, lúc này mới biến ra tiên quang.  

 

 

Tiên quang tốc độ cực nhanh hơn nữa rất hư ảo, Tử Huyên chưa kịp phản ứng, nó đã chìm vào giữa lông mày của nàng, đi thẳng vào chỗ sâu trong thần hải.  

 

 

Lập tức, cơ thể mỏng manh của Tử Huyên run lên, ly rượu bên miệng rớt xuống, rơi trên bàn đá vang lên một tiếng thanh thúy.  

 

 

Vẻ mặt của nàng ta cũng trở nên đau đớn, tinh thần trở nên mơ hồ.  

 

 

Ký ức của kiếp trước và kiếp này đan xen với nhau, dung hợp lại tạo thành ký ức mới, đây chính là luân hồi.  

 

 

Sở Linh cau mày, Bạch Chỉ cũng cau mày, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đầu thai được giải phong ấn, không biết lại thống khổ như vậy,khiến người khác không thể chịu nổi.  

 

 

“Một lát nữa sẽ hết”. Diệp Thành mỉm cười, cảnh tượng này hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần, đã quen, nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.  

 

 

Kí ức tiên quang lần này rất mạnh mẽ và không xuất hiện loại tình huống không thể dung nhập được như Cơ Tuyết Băng, Tịch Nhan và Sở Huyên.  

 

 

Quả nhiên, một lát sau, vẻ mặt thống khổ của Tử Huyên dần dần dịu đi, đôi mắt đẹp mê man dũng dần dần thay đổi thành hơi sương.  

 

 

Phong ấn được cởi bỏ, ký ức xa xưa quay trở lại: Tên nàng là Tử Huyên, tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế, từng bị luyện thành con rối ở Hằng Nhạc Tông, cùng Diệp Thành tu luyện, Thiên Ma tiến vào...  

 

 

“Đã hơn ba trăm năm rồi, hoan nghênh trở về”. Diệp Thành mỉm cười.  

 

 

“Ngươi... Diệp Thành?”. Trong mắt Tử Huyên tràn đầy vẻ không thể tin được.  

 

 

“Là ta”. Diệp Thành khẽ mỉm cười, “Đại Sở có luân hồi, ngươi đã được đầu thai, cách ngày đó đã ba trăm năm rồi”.  

 

 

Diệp Thành vừa nói vừa biến thần thức ra, diễn tiến thành hình ảnh quê hương, cùng nhau truyền qua đó.  

 

 

Tử Huyên khóc, hơi nước trong mắt nàng ta ngưng tụ thành sương, tuôn ra ngoài, chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, nước mắt lưng tròng.  

 

 

Ngay cả tàn hồn của Nữ Đế cũng bị cái gọi là luân hồi chấn động.  

 

 

Trong thế gian này kỳ vậy mà còn có luân hồi, một lần luân hồi chỉ là một giấc mơ, ký ức cuối cùng của nàng đã định ở thương khung Đại Sở, vì Diệp Thành  ngăn cản một chiêu của Thiên Ma Đế.  

 

 

Diệp Thành không làm nàng thất vọng, trận chiến đó đã truyền khắp nhân gian, ba trăm năm sau hắn lại chém đế, viết nên truyền thuyết.  

 

 

“Còn nhớ ta chứ”. Sở Linh cười đem khăn tay đưa tới.  

 

 

“Tất nhiên là nhớ”. Tử Huyên cười trong nước mắt, nàng đã từng là con rối của Diệp Thành, làm sao có thể không biết cô nương mà Diệp Thành yêu thích chứ.  

 

 

“Bái kiến sư nương”. Bạch Chỉ tiến lên trước, cung kính hành lễ.  

 

 

Nàng ta hành lễ khiến cho Tử Huyên đang rơi nước mắt đột nhiên chấn động.  

 

 

Nàng ta mới khôi phục kí ức, đầu óc vốn dĩ vẫn còn choáng váng, bây giờ càng thêm bối rối, sư nương? Này... sư nương ở đâu ra?  

 

 

“Sư phụ của ta... chính là Đế Hoang”. Bạch Chỉ nhẹ giọng cười nói.  

 

 

“Đế Hoang?”. Nghe thấy cái tên này, Tử Huyên đột nhiên đứng dậy, cơ thể mỏng manh căng thẳng, chăm chú nhìn Bạch Chỉ.  

 

 

“Đế Hoang tiền bối vẫn còn sống, năm đó sau khi chết, đã tới Minh Giới”. Diệp Thành giải thích: “Các ngươi vẫn có thể gặp lại”.  

 

 

Tử Huyên lại khóc, bịt chặt miệng mình, nước mắt như mưa.  

 

 

Ngoài ý muốn, thật là ngoài ý muốn, niềm vui đến không kịp trở tay.  

 

 

Đúng như Bạch Chỉ nghĩ, nàng ta chính là tàn hồn của Nữ Đế cũng truyền thừa tình yêu của Nữ Đế, cũng giống như Nữ Đế, yêu sâu đậm Đế Hoang.  

 

 

 

 

Tử Huyên vội vàng lau nước mắt, câu sư nương đó, vô cùng ngọt ngào.  

Nhưng nàng ta biết, câu sư nương của Bạch Chỉ không phải gọi nàng ta mà là gọi Nữ Đế, trên người nàng ta có bóng dáng của Nữ Đế.