“Nghỉ ngơi một lát đi, đừng nghĩ nhiều làm gì”. Diệp Thành cười trừ.
“Đa tạ”. Tử Huyên nghẹn ngào nói, rồi lại khóc, trong đôi mắt xinh đẹp mông lung, tàn hồn Nữ Đế cũng đang khóc.
Nàng ấy vô cùng cảm kích Diệp Thành, dù kiếp trước hay kiếp này.
Hắn là một người sáng lập ra thần thoại, gánh vác vinh quang, cũng gánh lấy sức mạnh, một đường cô độc với gió sương, chịu quá nhiều đau khổ.
Tên hậu bối này còn khiến người ta nể phục hơn cả Đế Hoang năm đó.
Diệp Thành cười rồi xoay người kéo tay Sở Linh đi.
Chắc chắn Linh Giới có người chuyển thế nữa, họ cần một đám người khổng lồ để đi tìm. Hắn có thể giữ vững sứ mạng này, đến khi bản thân ngã xuống mới thôi.
Lần này, hắn cũng không đi một mình, mà có Sở Linh làm bạn suốt chặn đường này.
Bạch Chỉ cũng rất giỏi giải quyết các vấn đề khó khăn, nàng ta chỉ nhẹ nhàng lật tay, Đế Binh trong cơ thể đã bay ra, dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Thành, cũng xem như bảo đảm an toàn cho hắn.
Diệp Thành cũng không từ chối, nếu hắn không giữ hết thì có lẽ sẽ có người gặp rắc rối.
Sau lưng họ, Tử Huyên lại lau khô nước mắt, lặng im nhìn không trung giống như nàng ấy có thể nhìn thấy bóng dáng của Đế Hoang cách không trung vô tận vậy.
Đế Hoang thật sự cũng ở đó, ông ta đứng sừng sững trên đỉnh núi Giới Minh chẳng nói câu nào.
Nhìn qua hai giới mà như cách muôn đời, thời gian đau thương tổn thất. Con người sâu thẳm của ông ta cũng chớp một cái mang theo cảm xúc hoảng hốt gợn sóng.
Khi ông ta nhìn Tử Huyên lại như thấy Đông Hoa Nữ Đế vào năm đó.
Thời gian ơi! Không biết nó đã trôi qua bao lâu, sau khi ông ta đau đớn ôm khổ sở tạm biệt nhan sắc của Đông Hoa Nữ Đế, bây giờ gặp lại đột nhiên muốn khóc.
Có thể cuối cùng nàng ấy không phải Nữ Đế, cũng không đại diện cho Nữ Đế được.
Bạch Chỉ im lặng xác định sư tôn vẫn đang nhìn, mà chỉ đành thở dài.
Muôn đời trước, ông ta đã chết mà nàng ấy còn sống. Muôn đời sau, ông ta còn sống, nàng lại mồ hoang cỏ rậm. Thời gian chỉ chênh lệch nhau là sự vĩnh hằng.
Tình yêu say đắm của chí tôn, vượt qua bao nhiêu đau đớn của thời gian đã bỏ biết nhiêu tiếc nuối.
Đế Hoang nở nụ cười, giọt lệ đọng trong mắt, rồi cũng có chuyện nào đó làm cho lòng của chí tôn gợn sóng. Mà chuyện đó cũng chỉ có Đông Hoa Nữ Đế.
Bên cạnh ông ta, Minh Đế cũng ở đó và cũng thấy Tử Huyền. Ông ta vội họ lên nhắc nhở.
Ông ta cũng là Đại Đế cấp chí tôn, nên cũng có lúc... Thấy chột dạ.
Năm tháng nào đó, ông ta đã từng đứng ở chỗ này nhìn Đế Hoang với Đông Hoa Nữ Đế làm chuyện mà nam nữ muốn làm.
Những hình ảnh đó, đến giờ ông ta vẫn còn lưu lại, lúc rảnh rỗi còn hay lấy ra xem.
Dù Tử Huyên đang mặc quần áo, cũng trần truồng trong mắt ông ta... Chẳng có gì khác biệt, bởi Nữ Đế hoàn hảo tuyệt đối.
Không biết suy nghĩ của ông ta để Đế Hoang nghe được, chẳng biết Đế Hoang có cảm giác gì.
Dù sao cũng sẽ đánh một trận, đánh nát Minh Đế cũng sẽ xảy ra. Dù sao họ đều là Đế, cũng cần chút liêm sỉ chứ.
Bên này, Diệp Thành đã rời khỏi Tiên Sơn với Sở Linh, bước vào Hư Thiên.
Núi sông xinh đẹp, mây mù lượn lờ bao phủ, phong cảnh tuyệt vời.
Diệp Thành đang mặc áo tơ màu trắng, từng sợi tóc trăng theo gió bay phấp phới, không có khí chất của tu chỉ chỉ là thoải mái như một người phàm.
Quần áo trắng và mái tóc trắng minh họa hoàn hảo ý nghĩa của việc trở thành người bất tử.
Sở Linh cũng nhanh chóng thay đổi, nàng hóa ra trang thành nam tử, dung nhan tuyệt thế lại có thêm phần nghiêm túc. Thật khiến người ta không rời mắt được.
Diệp Thành liên tục tặc lưỡi, nhưng sự phản đối này chẳng xi nhê gì với ý định của nàng cả.
Sở Linh giả nam trang hôm nay, giống hệt Sở Huyện năm đó như đúng, chỉ là khí chất lại khác nhau.
Dù sao cũng là tỷ muội song sinh! Tỷ tỷ thì táo bạo, muội muội lại hoạt bát.
Diệp Thành đã nghĩ sau khi bản thân quay về Chư Thiên, mỗi tay ôm một nàng, cảm giác tuyệt hảo này làm lòng hắn càng ngứa ngáy.
Từ nơi xa, một thành cổ đã nguy nga, tráng lệ đã nhanh chóng đập vào mắt họ.
Hai người giẫm lên không trung bay đến, rồi hạ xuống. Mà Diệp Thành rất tự giác dùng bí pháp che gương mặt của mình đi.
Dù sao, hắn là người nổi tiếng nên ai cũng biết, che mặt đi tránh kéo phiền phức không đáng có đến.
Thành cổ rất náo nhiệt, họ vừa vào đã nghe âm thanh rao bán to nhỏ của nhiều quầy hàng xung quanh, người qua kẻ lại tấp nập chứng tỏ rất phồn hoa.
“Tiểu tử mới ra cửa à! Ta nói cho ngươi biết về chuyện lớn vừa xảy ra vài ngày trước đây, Hỏa Phượng tộc bị người ta diệt rồi”.
“Hỏa Phượng tộc bị diệt? Sao có thể chứ, ai làm vậy?”
“Diệp Thành, ừm, người đến từ Chư Thiên kia đó. Hắn ta giết hai Đế, ừm phải rồi, ngươi nghe không nhầm đâu. Hắn còn sống đấy”.
“Chuyện này đúng là truyền thuyết lạ trong thiên hạ, ta bỏ lỡ chuyện hay gì à?”
Trên đường cái náo nhiệt, cũng có rất nhiều lời nói như thế vang lên, họ tụ tập trong quán rượu và trà, khoe khoang như người tận mắt thấy tại hiện trường, nước bọt bay tung tóe.
Mà người nghe chính là người chỉ vừa mới xuất quan gần đây.
Họ chưa xem được chuyện hay này, nên nhíu mày vểnh tai lên nghe người ta khoe khoang cuộc chiến, nhờ đó còn rót vào trong quán rất nhiều tiền rượu.
"Chàng đi đến đâu, nóng đến đó nhỉ!”, Sở Linh than thở.
“Ta rất ngoan đó”. Diệp Thành vuốt tóc, nói một câu đầy ý vị sâu xa.
"Mới cho chàng cái thang, chàng đã muốn lên đến trời rồi phải không?”, Sở Linh nghiến răng nói.
“Có thể lên giường”. Diệp Thành cười ngâm, nụ cười cực kỳ bỉ ổi. Dáng vẻ của hắn vô cùng nghiêm túc, nhưng lại bị nụ cười bỉ ổi này biến thành kẻ đen tối.
Sở Linh không nói lại, nàng biết mình nói nữa sẽ bị hằn trêu tiếp.
Diệp Thành thấy không thích hợp, suốt chặn đường đi liên tục bấm đốt ngón tay.
Hai người bị vài người để ý, mà nói đúng hơn là Sở Linh bị người ta để ý nhiều nhất. Đa số họ đều là nữ, vì nàng ‘đẹp trai mà! Nên họ thích nhìn nhiều thêm vài phút.
“Nếu không ngại, thì cua vài em đi”. Diệp Thành cười thầm.
“Chọn cho chàng hay gì?”, Sở Linh chớp đôi mắt đẹp, mỉm cười. Nụ cười này làm người ta thấy nàng thâm sâu thế nào.
“Nàng hiểu chuyện ghê há”. Diệp Thành nói rồi kéo Sở Linh ra khỏi thành cổ. Thành này lớn thật, nhưng lại không có người chuyển thế.
Hai người đến nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức đã đến thành tiếp theo.
Hai người cứ thế đi tìm từng tòa thành cổ một, họ không dừng chân, giống như khách đường xa vội vàng lang thang trong gió bụi.
Nhưng điều họ tiếc nuối là, họ đã tìm vài chục cái thành cổ rồi mà vẫn không thấy ai.
Họ lại lên Hư Thiên, Diệp Thành cầm bản đồ, liên tục đánh dấu.
Những thành cổ nào họ đã tìm rồi, sẽ đánh dấu chéo, con đường họ đi rất rõ ràng, mỗi một chỗ đều có tu sĩ tụ tập không nơi nào là ngoại lệ.
Còn cái bản đồ này chính là lấy từ Hỏa Phượng tộc.
Tu Sĩ Giới vô cùng rộng lớn, bản đồ cũng vô cùng quý giá, dù người có dạng trâu bò nào đi chăng nữa cũng sẽ lạc đường, có bản đồ trong tay mới đáng tin nhất.
“Chàng đã tìm kiếm từng Tinh Vực ở Chư Thiên rồi hả?”, Sở Linh nhìn thoáng qua bản đồ lại nhìn Diệp Thành.
“Đúng thật nên nói, Chư Thiên ghê quá”. Diệp Thành bật cười cảm thán: “Ba trăm năm trôi qua, ta không bước qua nỗi một phần vạn”.
“Một mình thì vất vả lắm!”, Sở Linh dịu dàng như nước nói.
“Cũng thích”. Diệp Thành nhún vai, ba trăm năm đó hắn luôn cô độc lang thang trong gió bụi đã thành thói quen từ lâu rôi.
Sở Linh mím môi, càng thấy đau lòng hơn. Nàng có thể tưởng tượng được hình ảnh đó,
Hắn nên là thiếu niên phong nhã, hào hoa, cũng nên là tuổi đẹp nhất. Ấy vậy mà, thời gian dài đằng đẳng khiến mái tóc hắn bạc trắng, khắc từng đạo trên cơ thể tả tơi của hắn.
“Đôi môi anh đào nhỏ nhắn này xinh đẹp thật, nàng cho ta mượn dùng tối nay nhé!”. Lúc Sở Linh đang đau lòng, Diệp Thành lại cười xoa đôi tay nói.
“Chàng lại không nghiêm túc rồi”. Sở Linh nhéo Diệp Thành một phát.
“Ta... Hửm?” Diệp Thành chưa nói dứt câu, đã ngừng lại vì dưới bụng của Sở Linh có một từng tầng vầng sáng lan ra.
Sở Linh cũng phát hiện, nhìn bé con trong cơ thể mình.
Tên nhóc đang yêu kia vẫn còn đang ngủ ngoan này, trên cơ thể nhỏ của nó lại hiện lên ánh sáng hoa, vầng sáng từ đứa trẻ này phát ra.
“Không đúng, không phải niết bàn!”. Diệp Thành nheo mắt lại nhìn đến, cảm xúc kỳ quái lập tức trở nên hứng thú.
Đứa bé không phải niết bàn, mà là tu vi đang thăng cấp.
Đứa bé chưa sinh ra đã có tu vi thăng cấp lên Nguyên Cảnh, đứa bé lại tiếp tục đột phá xông thẳng từ Nguyên Cảnh lên đến Chân Dương Cảnh.
“Góp ít thành nhiều à?”, Diệp Thành nhíu mày, thì thầm tự hỏi.
Đứa bé này ở trong bụng mẹ ba trăm năm, nhận được sự tẩm bổ từ cơ thể mẹ, lại vượt qua hai giới. Có thể nỗi, tích lũy ba trăm năm qua đã đến lúc bùng nổ trong một ngày.
“Chuyện này cũng được à?”, Sở Linh ngạc nhiên há to miệng, nàng làm mẹ nên cảm xúc cũng trở nên phong phú. Bé con này thành tinh nữa rồi!
“Không thể để đứa nhỏ tiếp tục thăng cấp nữa, đứa bé này có thể thôn phệ bổn nguyên của nàng, thậm chí còn làm đạo căn của nàng tổn thương mất”. Diệp Thành nhíu mày nói.
“Đứa bé muốn nuốt thì cứ nuốt thôi!”, Sở Linh nhẹ nhàng cười, dịu dàng an ủi.
“Ta quan tâm nàng hơn đứa bé này đấy”. Lúc này Diệp Thành đã ra tay, lòng bàn tay của hắn hiện lên một pháp ấn, có chữ triện di chuyển.
Tâm cản của Sở Linh run lên, nàng thấy Diệp Thành nghiêm túc như thế, không biết nên cảm động hay lo lắng. Nàng đang sợ con mình bị thương.
Bên này, Diệp Thành đã đưa tay lên, nhẹ nhàng áp vào bụng dưới của nàng.
Đường phong ấn kia che lên người bé con, đứa trẻ đang thăng cấp lập tức bị chặn lại, ánh sáng lấp lánh cũng biến mất tăm hơi.
“Chuyện này có ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này của đứa bé không?”, Sở Linh hỏi.
“Đương nhiên không rồi”. Diệp Thành cười trừ: “Đứa bé chỉ ngất đi thôi, đợi khi trở về Chư Thiên thì tất cả mọi chuyện sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu”.
“Thà chọn ngày còn hơn đánh, tu của của nàng nhờ đứa bé này đã chạm đến Bình Cảnh rồi, sắp đột phá đấy!” Diệp Thành cưới nói.
“Nên gặp sét đánh rồi”. Sở Linh cười, giẫm một bước bay lên trời.
Khi nàng lên đến trời cao, mới từ từ dừng lại đứng tại chỗ như Cửu Thiên Huyền Nữ hoạt bát và nhanh nhẹn, trong sáng, chứ không phải người đang ở trong khói lửa.
Nhưng hắn thấy nàng khép hờ mắt, rồi lại chớp mở, sau đó nhắm lại.
Một vàng sáng lấy nàng làm trung tâm lan ra xung quanh, mang theo uy áp của Thánh Vương nghiền không gian đến mức rung chuyển.
Không trung rung lắc dữ dội, bất ngờ mây đen ồ ạt kéo đến, sấm sét vang đội, ý chí của trời xanh mạnh mẽ khiến người ta phải run sợ.
Trong bầu trời đen sâu thăm thẳm, ánh sao sáng chói bị mây đen che mờ. Bầu trời đang tối mờ, đã bị mây đen che tối thui.
Diệp Thành tìm đến một ngọn núi mà đứng lặng tại đó như một tấm bia to tướng, hộ đạo giúp Sở Linh. Nếu có kẻ nào làm phiền, hắn sẽ không khách sáo.
Ngay lúc này, trên không trung mờ mịch đã có sấm chớp đánh xuống.
Sở Linh nghiêm thúc đứng giữa không trung, một chưởng từ bàn tay trong suốt như ngọc hóa giả đạo, trở về nguyên trạng và bắn về bầu trời.
Mặc dù tia sấm chớp này đáng sợ, nhưng cũng không tránh khỏi chưởng hủy diệt từ lòng bàn tay của nàng.
Nàng chống lại khiến bầu trời tức giận, đánh xuống càng nhiều sấm chớp hơn.
Nàng nghiêng đầu nhìn sấm chớp đầy trời, từng sợi đan vào nhau, phác họa hình ảnh hủy diệt của thần phạt thật đáng sợ.
Trời đất hóa thành một mảnh hỗn lại, khắp nơi đều bị sấm chớp bao bọc.
Quầng sáng lượn lờ quanh cơ thể Sở Linh, nàng không sợ hãi, đánh thẳng lên trời.
Dứt lời, hắn bắt đầu ra phòng thủ nhìn về phía đồi núi đối diện. Trên ngọn núi đó, có một bóng hình mờ ảo mặc đồ đen, khí tức cũng rất mờ nhạt.
Có lẽ người này chạy đến đây xem xét, vì nhìn thấy Thiên Kiếp đến.
Mà bản thân người này cũng là cấp Chuẩn Đế, che giấu bản thân quá tốt, nhưng hắn ta tránh không được con mắt của Diệp Thành và lão tổ của Thanh Loan tộc. Thực lực họ không phân rõ được ai cao, ai thấp.
“Tốt nhất hắn nên ngoan ngoãn ở đứng ở đó, đừng làm phiền”. Diệp Thành vặn cổ, chuẩn bị ra đón quyết định bất cứ lúc nào.