Tiên Võ Đế Vương

Chương 2813



Biển cuồn cuộn, càn khôn rung chuyển, tiếng sấm sét ầm ầm vang lên trong bóng đêm mờ mịt. 

Bóng người đen phủ kín một mạnh, đứng trên không trung bao trọn một vùng đất trời. Từng đôi mắt sáng quắc, đều dồn dập nhìn về phía đất trời hỗn loạn kia. 

Phương Đông, Tần Quảng Vương bắt tay với Sở Giang cùng nhau đánh với Chuẩn Đế mặc áo bào màu bạc kia, Tiên Pháp liên tục bị hai bên đẩy ra trên không trung, hết đợt này đến đợt khác. 

Tuy Chuẩn Đế ngân bào mạnh thật, nhưng vẫn không thể chống nổi Diêm La của hai điện. 

Họ chiến đấu với nhau chỉ hơn mười hiệp, khu Chuẩn Đế nổ tung, cốt vỡ nát đầy trời, từng giọt máu đổ xuống rất rõ nét. 

“Thật sự đánh không chết không dừng à?”, Chuẩn Đế mặc ngân bào kia tức giận rống lên, vết thương trên cơ thể đã khép lại, con ngươi tức giận mà xông máu đỏ ngầu đầy hung dữ. 

“Ngươi đoán xem?”. Giọng nói của Tần Quảng Vương vang lên lánh loát, ông ta vừa vung tay lên đã triệu hồi đến Cửu U Minh Hà bao phủ cả Chuẩn Đế mặc đồ bạc kia. 

Minh Hà u ám đến quái dị, nó nuốt chửng cả bầu trời, che khuất những vì sao. 

Đó là dị tượng đạo của Tần Quảng Vương, nó dung nhập theo đạo tắc của ông ta cộng thêm việc cắn nuốt Pháp lực, thêm vào đó nó khắc có Nguyên Thần Cấm Pháp, gọi là Chuyên Cổ Chân Thân. 

Gương mặt của Chuẩn Đế mặc đồ bạc kia tái nhợt đi, khí huyết bốc lên, xung phong liều chết trong Minh Hà. Ông ta chém một kiếm xuống, làm đứt một khe hở mà lao ra ngoài, ý định trốn thoát khỏi Cửu U Minh Hà này. 

“Ngươi đi à?”, Sở Giang hừ lạnh, chặn lại đường đi của ông ta. Sở Giang chém tay xuống, bàn tay của ông ta như một cây đạo thần xém xíu nữa đã chém chết Chuẩn Đế mặc áo bào màu bạc. 

Tên kia như bị chọc trúng vảy ngược mà nổi điên lên, đột nhiên xóa bỏ cấm pháp 

Từng sợi tóc bạc của ông ta như nhiễm màu máu, mi tâm xuất hiện thần văn, Sát Sinh Đạo Pháp làm đảo loạn âm dương, điên đảo pháp tắc. 

Chiến lực của ông ta bây giờ, không thể nào tưởng tượng nổi. Uy thế của Chuẩn Đế lan ra mênh mông, cuồn cuộn, khiến không gian từ từ sụp đổ, dị tương hủy diệt đan chéo vào nhau. 

“Ngươi có, ta cũng có”. Diêm La điện thứ hai hét lớn. 

Diêm La Vương dưới trướng của Đại Đế không thích người khác khoe khoang, Chuẩn Đế áo bạc có cấm thuật mạnh, bọn họ cũng hung hãn không kém. 

Kết quả, Chuẩn Để áo bạc chỉ giả ngầu chưa đầy ba giây đã bị hai đánh một rớt xuống thế yếu. 

Hình ảnh này đầy máu me, khiến người đang xem cuộc chiến hãi hùng và khiếp sợ. 

Phương Nam, Tống Đế Vương và Ngỗ Quan Vương đấu với Chuẩn Để áo đen. 

Tuy tên này không mạnh bằng Chuẩn Đế áo đen, nhưng ông ta lại giỏi nhất về việc mở đường trốn chạy. Bấy giờ, đất trời đều tán loạn nên khó có thể bắt giữ được bóng dáng của người này. 

Nhưng Tống Đế Vương với Ngỗ Quan Vương cũng không phải người đơn giản, mỗi khi Chuẩn Để áo đen muốn chạy trốn đều bị hai người chặn trở về. 

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Chuẩn Để áo đen gầm lên, tức giận đến mức con ngươi đã đầy tơ máu và đỏ hồng. Ông ta nghiến răng nghiến lợi mà hỏi. 

Chiến đấu tới tận bây giờ, ông ta vẫn không biết đối phương là ai. Nếu ông ta sắp chết rồi, cũng ít nhất cũng có cái chết rõ ràng, chứ như bây giờ đánh rất khó chịu. 

Tống Đế Vương với Ngỗ Quan Vương lười trả lời, vung tay đánh tới. 

Phương Tây, Bình Đẳng Vương với Diêm La Vương đấu với Chuẩn Đế áo trắng. 

Quần áo trắng tinh của tên kia đã bị máu tươi nhuộm thành màu hồng, sinh mệnh lực còn rất kiên cường, thần thể từ từ nứt vỡ nhưng lại liên tục tái tạo. 

Phương Bắc, Đô Thị Vương với Thái Sơn Vương chèn ép Chuẩn Đế áo vàng. 

Còn Chuẩn Đế áo tím là thảm nhất, ông ta bị Chuyển Luân Vương với Biện Thành Vương đuổi đến điên loạn, liều mình trốn vào biển cả. 

Đô Thị Vương với Thái Sơn Vương cũng chẳng để ý, cứ thế tiếp tục đuổi theo. 

Sau đó, mọi người chỉ thấy sóng biển nhấc lên lên cao, quay cuồng mạnh mẽ. 

Mười lăm tên Chuẩn Để rơi vào đại hỗn chiến, mặt trận to lớn đánh trời sụp, đất nứt, hình ảnh hỗn loạn đến tan hoang. 

Diêm La dưới trướng Minh Đế đều là những con chim ưng mạnh nhất, năm tên Chuẩn Đế bị đánh đến mức máu tươi bắn tung tóe, trông thật thảm thương. 

Máu tươi nhuộm hồng cả vòm trời và biển cả, không phải chiến tranh mà là một chiến loạn, một bên quyết đấu làm cho lòng người run sợ. 

“Đúng là không chết không ngừng, năm tên Chuẩn Đế kia sắp bị diệt rồi”. 

“Cuối cùng, mười người kia có lại lịch thế nào mà mạnh quá vậy? Đội hình mạnh thế này đủ xưng bá toàn bộ Linh Giới rồi”. 

“Lấy họ về cung phụng, đã có thể dựa vào họ ra oai thiên hạ rồi”. 

Tiếng bàn tán xôn xao như hải triều dần dần tăng cao lên, các ánh nhìn đều sáng rực chăm chú vào hình ảnh. Vì sợ bỏ lỡ hình ảnh đẹp để nào đó. 

Mọi người lấy ra tinh thạch ký ức, lưu lại hình ảnh của đại chiến. Họ muốn đem về khoe với người nhà. 

Có lẽ, sức nóng đại chiến quá cao nên thu hút rất nhiều ánh nhìn. 

Thế cho nên, liên tục có người biến mất không lý do, nhưng chẳng ai để ý. Họ đang yên lành đứng ở đó, nhưng thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi. 

Đó là Diệp Thành, hắn cứ bay tới bay lui trong đám người như hồn ma. 

Hắn đến chỗ nào thì lại có một người bị mang đi, nhét vào trong lò đồng, người chuyển thể có hơn mấy trăm người. 

Hắn vừa bắt vừa cảm thán, bởi hắn đã tìm hơn mấy trăm tòa cổ thành rồi mà chả tìm ra ai cùng đạo với Sở Linh. 

Nhưng không ngờ, hắn lại có thể tìm ra được thật nhiều người chuyển thế trong đám người đến xem cuộc chiến. 

Sự thật đã chứng minh, tìm người ở nơi ồn ào dễ nhất. Luôn có những người rảnh rỗi sinh nông nỗi thích đến xem ồn ào. 

“Tên nhóc kia làm cái gì đấy?”. Nhóm Chuẩn Đế đứng chỗ tối hơi nhíu mày, im lặng nhìn Diệp Thành cứ chạy tới chạy lui trong đám người. 

Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, cũng biết có rất nhiều Chuẩn Đế đang lén nhìn mình. 

Nhưng chẳng sao cả, họ nghi ngờ cũng sẽ không nhúng tay vào. Mười Chuẩn Đế kia do anh mời thừ Đế Đô đến, người bình thường không thể chọc hắn được. 

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, hắn đã đi đến một hướng, nơi đó có một thanh niên mỏ chuột tại khi đang dùng tinh thạch ký ức ghi hình lại. 

Thanh niên này cũng là người chuyển thế, kiếp trước hắn ta chính là một luyện đan sư của Đan Thành.