Trong đại hội đấu đan, Đan Thần với người luyện đan này ngồi cùng nhau. Như vậy, có thể xem hắn ta như là tiền bối của Đan Thành, mà thuật luyện đan của hắn ta cũng đạt đến đỉnh
cao.
Diệp Thành đột ngột xuất hiện dọa cho hắn ta giật bắn mình, thiếu điều đái ra quần.
Diệp Thành đột ngột xuất hiện dọa cho hắn ta giật bắn mình, thiếu điều đái ra quần.
Diệp Thành cười lộ hai hàm răng trắng, rồi phất tay một cái. Thanh niên kia đã bị nhét vào lò đồng với gương mặt đần thổi.
Lúc này thanh niên kia mới phát hiện, trong lò đồng là một thế giới khác, sương mù bao quanh rộng ngàn trượng, chứa Pháp khí Đại Thánh.
Thêm vào đó trong là không chỉ có mình hắn ta, mà còn có rất nhiều người khác, có nam nữ, già trẻ lớn bé, còn có vài người quen.
“Vì... Vì sao lại bắt chúng ta, ta... Chúng ta đâu có chọc gì ngươi?". Mấy trăm người chuyển thế nhìn Diệp Thành với ánh mắt hoảng sợ.
Diệp Thành cười, nhẹ nhàng phất tay, từng sợi tiên quang bay vào, mỗi một sợi đều nhắm trúng một người rồi chui tọt vào giữa mày của bọn họ.
Sau đó, tiếng kêu đau đớn gầm nhẹ vang lên. Ký ức kiếp trước và kiếp này của họ đấu tranh với nhau, khiến họ choáng váng và đần ra hòa với nước mắt máu.
Tạm thời, hắn không giúp được gì cho họ, bởi đau đớn này là tạm thời. Mà trong đám người rối loạn, người nào biết đối phương là người chuyển thế lập tức chẳng ai e dè không ra tay cá.
Sở Linh dựa vào miệng lò, nhìn người chuyển thế trong đó. Trong đó có một nữ đệ tử Ngọc Linh Phong giống hệt với kiếp trước như đúc.
Ngoài ra nàng còn quen biết vào người, dù sao lãnh thổ của Đại Sở rất rộng lớn, thế lực mạnh cũng đa dạng, nên nàng không thể nào quen hết mọi người.
“Thu hoạch lần này thật lớn”. Diệp Thành cười, xách ra bầu rượu. Nhưng người chuyển thế ở đâu đều được anh tìm hết rồi.
“Chỉ mong có thể tìm hết được tất cả họ thật nhanh”. Sở Linh cười nhẹ nhàng nói: “Kiếp trước kiếp này đã hơn ba trăm năm rồi, ta nhớ nhà”.
“Sẽ không lâu nữa đâu”. Diệp Thành cười, trong mắt cũng chứa đầy đau đớn.
Trong lò đồng, mọi người chuyển thế đã lấy lại được ký ức. Họ ngơ ngác nhìn Diệp Thành qua miệng lò, với hai mắt đẫm lệ và mơ mang.
“Thánh Chủ!”. Trong lò vang lên tiếng khóc thảm thương, khóc không thành tiếng.
Họ không ngờ thế gian này có chuyện luân hồi, mở mắt ra lần nữa đã là kiếp sau, nhưng hình ảnh mờ ảo trong ký ức đó họ vẫn chưa thể nào tin được.
“Ngày nào đó, ta sẽ đưa các ngươi về nhà”. Diệp Thành cười trừ, rồi lại bắn tiên quang ra. Chúng đều là sợi thần thức, nhận rất nhiều chuyện trên thế gian này. Vậy nên, anh không cần giải thích từng người, để họ tự tiêu hóa sẽ hiểu ngay.
Mọi người chuyển thế lau khô nước mắt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Dòng thần thức kia có hình ảnh của Đại Sở, khiến người nhìn rơi lệ đầy mặt. Năm tháng đã quá xa xăm, lại không thể nào nhớ về cố hương.
Diệp Thành cười rồi cụp mắt, hóa Chân Thân ra, nhìn về một hướng.
Hắn nhìn thấy trên biển cả sóng gió ào ạt kia, Chuẩn Để áo tím đã bị Thái Sơn Vương chưởng một chưởng đánh xuống không trung, thần khu của Chuẩn Đế đó bị vỡ nát.
Đô Thị Vương chém một kiếm ngoan tuyệt, bẻ gãy và nghiền nát cả đất trời, xuyên thủng qua nguyên thần của Chuẩn Để áo tím, chém chết Chân Thân của ông ta.
Cảnh máu đổ xối xả làm người xem thổn thức, ông ta là một Chuẩn Đế nhưng bị chém nát thành bụi đất như vậy thật đáng thương.
Gương mặt của Diệp Thành lạnh lùng chẳng có chút cảm xúc thương lại, bởi vì hắn đã hiểu được sau những kinh nghiệm từng trải, chân lý sống còn là thứ dạy người khác trưởng thành.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ rằng Chuẩn Đế áo tím đã chế, không ngờ Chuẩn Đế áo tím lại sống lại như vị thần thoát ra từ biển cả.
Người xem nhìn hình ảnh này đều bất ngờ, sao ông ta còn sống vậy?
Ngay cả Thái Sơn Vương với Đô Thị Vương cũng hơi ngơ ra, Nguyên Thần với Chân Thần của ông ta đã bị họ chém chết rồi, sao, con mẹ nó còn sống lại được?
“Trọng Sinh Thể!”. Diệp Thành nheo mắt lại, bay lên trời, đạp một bước đã bay xa ngàn giọng, chặn ngay trước thân của Chuẩn Để áo tím kia.
Trọng Sinh Thể có tác dụng như tên, ông ta có hai mạng.
Diệp Thành không thấy xa lạ gì với huyết mạch quái dị này, bởi kiếp trước trong tinh hồn chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông chính là Trọng Sinh Thể.
Nhưng chuyện làm hắn bất ngờ là Chuẩn Để áo tím này lại có huyết mạch của thân phụ của mình. Hèn gì, sau khi ông ta bị giết lại có thể tự sống lại.
“Cút!”. Chuẩn Đế áo tím gào lên, hung dữ đáng sợ. Ông ta đánh ra một chưởng, muốn đập bay Diệp Thành rồi tiếp tục trốn.
“Ngươi không được đi”. Diệp Thành lạnh lùng, hợp chín cái Bát Hoang Quyền lại đánh đến với thế lực mạnh mẽ và ngang tàn, đậm nát máu thịt nát ra đầm đìa.
“Giết”. Mắt của Chuẩn Đế áo tím đã đỏ tươi, mái tóc trên đầu đã rũ rượi bay phấp phới trong gió như kẻ điên. Ông ta biết mình không đánh lại, nhưng vẫn liều chết tấn công nếu không bản thân sẽ bị đánh bại, lúc đó thật sự hồn phi phách tán.
Diệp Thành cũng chẳng sợ hãi, dứt khoát không phòng thủ mà chưởng đối cứng với chưởng kia của Chuẩn Đế áo tím. Một kiếm Đế Binh, chém bay ông ta.
Chuẩn Đế áo tím đã đẫm máu, sau khi sống lại một mạng chiến lực của ông ta cũng giảm rất mạnh, yếu hơn cả lúc trước nên không thể làm đối thủ của Diệp Thành được.
Khi ông ta rơi xuống, chưa chạm đến đất đã thấy bóng Diệp Thành quyến rũ và quỷ dị bay đến, lại chém một nhát kiếm Phong Thần Quyết đầy ngoan độc ra.
“Không... Không... Không.”. Hai mắt của Chuẩn Để áo tím đột nhiên mở to, đồng tử cũng co lại thành hạt đậu, toàn cơ thể lạnh ngắt.
Trọng Sinh Thể chỉ có thêm một mạng, nếu lại bị giết, ông ta sẽ hồn phi phách tán.
Chỉ tiếc là trạng thái của ông ta lúc này không thể tránh khỏi sát chiêu này.
Tuy tên Chuẩn Đế này tránh được sát chiêu của hai Đại Diêm La, nhưng vẫn không thoát được cái chết dưới kiếm của Diệp Thành.
“Vẫn là tên nhóc này mạnh hơn”. Thái Sơn Vương với Đô Thị Vương cảm thán, họ biết nhát chém kia vô cùng ngang tàn.
Dứt lời, hai người xoay người bay thẳng đến vòng chiến khác.
Thông Minh sử dụng trong thời gian có hạn, nên họ cần giúp Diệp Thành giải quyết đại địch trong thời gian ngắn nhất. Dù sao, hiếm khi họ có được một lần khoe khoang thật oai mà.