Tiên Võ Đế Vương

Chương 2842: Lại một tiếng nổ vang khác



Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Thànhh giống như một ánh sáng thần tiên, Đế Khu giống như một ánh sáng thần thánh, khi họ tiếp xúc và va chạm cực độ, một vầng sáng lan tỏa khắp Bát Hoang.

Đế Khu lại bị đánh bại, máu vung khắp bầu trời, từ trên trời rơi xuống.

Lại một tiếng nổ vang khác, hắn ta lại rơi xuống vực sâu kia lần nữa.

Diệp Thành giống như tiên quang phóng tới, Thiên Ma Đế Khu vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp thở một hơi thì đã bị một chưởng đánh ngã.

Thiên Ma Đế Khu muốn đứng dậy, lại bị Diệp Thành giữ chặt lại.

Hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, cưỡi trên người Thiên Ma chí tôn, một tay nắm chặt cổ áo hắn ta, tay kia siết chặt nắm đấm vàng.

Tiếp theo là lúc Thánh Thể thể hiện sức mạnh của mình.

Cú đấm vàng kim vung ra liên tục, từng cú đấm vào thịt, từng cú đấm đẫm máu, Đế Khu bá đạo không thể chịu đựng được, xương máu văng tứ tung.

"A...' Thiên Ma Đế Khu gầm lên một tiếng, mỗi lần hắn ta muốn đứng dậy đều bị Diệp Thành đánh một quyền ngã lại, tiếp tục bị đánh.

Cảnh tượng tương tự đến dường nào, trong hai lần Thiên Ma xâm lấn, Thiên Ma Đại Đế đều bị Diệp Thành đánh như vậy, bị đánh đến chết.

Điều này thực sự là mỉa mai, rõ ràng là Thiên Ma cấp bậc chí tôn, nhưng mỗi người đều uất nghẹn như vậy, bị người khác cưỡi trên người và đánh đập.

Cái gọi là đế uy và pháp tắc đế đạo chỉ còn là vật trang trí.

Mặt đất rung chuyển, mỗi lần Diệp Thành tung ra một quyền, mặt đất đều rung chuyển, máu từ trên người Đế Khu bắn tung tóe khắp vực sâu tối tăm.

Bên ngoài vực sâu, đại quân Linh Vực đứng yên, không ai dám tiến tới.

Đế uy vẫn còn đó, nếu tự ý bước vào trừ khi chán sống.

Vẫn chưa thấy bóng dáng của Diệp Thành và Đế Khu đâu, nhưng lại nghe được tiếng gầm thét của Đế Khu, tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi, vang vọng khắp trời đất.

Trên núi Giới Minh ở Minh Giới, khóe môi của Thập Điện Diêm La co giật khi nhìn thấy cảnh này.

Đó chính là Đế Khu! Ngay cả khi không có Thần thức nhưng cũng vẫn là một vị Đại Đế! Vậy mà lại bị Diệp Thành đè trên mặt đất đánh, thật sự đáng sợi

E rằng kể từ khi tu đạo tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy một người tàn nhẫn như vậy.

Xem ra một người tàn nhẫn có thể giết chết hai vị Đại Đế trong một đời thực sự xứng đáng với danh tiếng mạnh mế hung tàn của Đế Hoang.

"Ta luôn cho rằng, năm vị Đại Đế bị ngươi chặn ở biên giới vũ trụ năm xưa mới là đáng xấu hổ nhất, hiện tại xem ra, tên này càng xấu hổ hơn." Minh Đế không khỏi thở dài, chặc lưỡi: “Sau ngày hôm nay, thành tích vô song của hẳn sẽ là... một đời giết chết ba vị Đại Đế”.

“Giang sơn xuất hiện người tài”. Đế Hoang cười vui vẻ.

Khi mấy người đang nói chuyện, Linh Vực rung động rồi cuối cùng tan biến.

Trong vực sâu không có động tĩnh gì nữa, mặt đất không còn rung chuyển nữa, không thể nghe thấy tiếng gầm thét của Đế Khu nữa, thế gian... yên tĩnh đến

đáng sợ.

Không biết khi nào, mới nhìn thấy một bàn tay đầy máu vươn ra khỏi vực sâu và bò ra, người đầy máu.

Đó là Thánh Thể của Diệp Thành, với mái tóc rối bù và vô số vết máu khắp người, hắn cầm thanh Đế kiếm đẫm máu và bước đi loạng choạng.

Về phần Thiên Ma Đế Khu, đã bị một quyền của hắn tiêu diệt hoàn toàn. Lần này mới thật sự chết, không thể chết được nữa.

Thật là một vị Đại Đế đáng xấu hổ, hắn ta đã chết cách đây rất lâu và được. chôn trong quan tài bằng đồng, khi tới Linh Vực thì lại chết một lần nữa.

Dù đã ngủ yên vô tận năm tháng nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự uy nghiêm của trời đất.

Hiện tại thì tốt hơn, hắn ta có thể làm bạn đồng hành với Thiên Ma Đế, có thể nói là cùng hội cùng thuyền, khi rảnh rỗi cũng có thể giao lưu với nhau.

“Thắng”. Tiếng hò hét vang lên, đội quân Linh Vực đồng loạt giơ vũ khí chiến đấu lên, hét lớn, hưng phấn đến muốn khóc.

Diệp Thành, một Hoang Cổ Thánh Thể, một lần nữa tạo ra một huyền thoại bất bại, đi ngược với ý trời giết chết Đế Khu, cứu dân chúng của Linh Vực.

Và họ đều tận mắt chứng kiến khoảnh khắc vĩnh cửu này. Đây là vinh quang tối thượng, trong một đời hắn giết chết ba vị Đại Đế.

"Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!" Minh Tuyệt tiến lên đánh một cú.

"Tên này, nhẹ một chút." Diệp Thành hét lên, tuy cú đấm của Minh Tuyệt không nặng, nhưng lại khiến hắn hộc máu.

Hắn thật sự bị thương quá nặng, công kích từ của Thiên Ma Đế Khu có sức hủy diệt trời đất, gây ra vết thương tiềm ẩn khủng khiếp.

Ngoài ra còn có rất nhiều cấm pháp phản tác dụng cực kỳ bá đạo, lúc này bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể tiêu diệt được hắn.

"Mau ăn đi." Sở Linh nghẹn ngào nước mắt, run rẩy cầm lấy đan dược, nước mắt rưng rưng nhét vào trong miệng Diệp Thành.

Diệp Thànhh đã chiến đấu trong ba ngày, cô ấy cũng đã vật lộn trên bờ vực suy sụp trong ba ngày. Bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ dẫn đến bờ vực sống chết.

"Không chết được đâu." Diệp Thành cười an ủi, vừa nuốt đan dược vừa bảo vệ tâm mạch, nhưng lại không cầm được máu chảy ra khóe miệng.

“Lúc này lại nóng lên rồi”. Bạch Chỉ Thanh Loan cười khẽ, đôi tay ngọc áp vào lưng Diệp Thành, truyền căn nguyên tinh túy thuần khiết nhất vào.

Trong nhiều năm tới, có lẽ Linh Vực sẽ không còn chiến tranh nữa.

Trận chiến này sẽ khiến người đời hiểu rằng kẻ thù thực sự của họ không phải là những người ở Linh Vực mà là những Thiên Ma đáng ghê tởm.

Liên quân Linh Vực vẫn chưa phân tán. Họ hợp tác để dọn dẹp chiến trường đẫm máu và phát động một cuộc tìm kiếm trải thảm để tránh cá lọt lưới.

Việc tìm kiếm này không thành vấn đề, nếu thực sự có Thiên Ma, rất tốt, trực tiếp quần ẩu đến chết để an ủi linh hồn của những anh hùng trên trời có linh thiêng.