Một trận chiến lớn lan rộng khắp Linh Vực, cuối cùng đã kết thúc.
Sau trận chiến, mọi người ở khắp nơi đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, quá nhiều tu sĩ lớn tuổi chết ở hư thiên, rất nhiều giáo phái lớn...đều không có Chuẩn Đế bảo vệ.
Nếu là khi xưa, trong tộc không có lão tổ chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Tuy nhiên, lần này thì khác, các giáo phái có Chuẩn Đế cũng không nhân cơ hội mà gây chuyện, ngược lại kêu gọi Linh Vực hợp tác thành liên minh.
Sau trận chiến này, mọi người đều hiểu rằng để chống lại Thiên Ma thì cần phải dốc hết sức lực của Linh Vực, không thể tiếp tục nội chiến nữa.
Tại núi tiên Thanh Loan, người ta treo lụa trắng để tỏ lòng tôn kính lão tổ Thanh Loan.
Bà ta là một lão tổ đáng thương, cả đời chưa bao giờ kết hôn.
Trong hàng ngàn năm, bà ta đều luôn bảo vệ gia tộc mình, khi kiếp nạn đến, bà ta lại không thể ra đi thanh thản, mà phải chiến đấu đến chết.
'Tiếng kêu khóc vang vọng khắp tộc Thanh Loan, mọi người đều lau nước mắt, cả đời lão tổ đã cống hiến cho gia tộc, điều này không hề dễ dàng.
Trên đỉnh núi Thanh Loan, Minh Tuyệt, Bạch Chỉ, Sở Linh và Tử Huyên đều ở đó, đôi mắt của Thanh Loan đỏ hoe và đầy nước mắt.
Minh Tuyệt cũng tốt bụng và dịu dàng, dùng vòng tay rộng lớn bình tĩnh an ủi.
Về phần Diệp Thần, hắn một mình ở trên lầu các, ngồi thiền như một vị lão hòa thượng, dáng vẻ trang nghiêm, cố gắng hết sức để bình phục vết thương.
'Vết thương trong trận chiến này quá nặng, mỗi vết thương đều được bao quanh bởi một lưồng ánh sáng mờ nhạt, đó là sát khí của Đại Đế, hòa tan tinh
nguyên của hắn.
Bởi vì điều này, vết thương phải rất lâu mới lành lại, máu chảy ra từ khóe miệng cũng hòa lẫn với những vệt máu đen.
Đó là máu của Thiên Ma Đế Khu, dung nhập vào cơ thể hắn, mang theo sát khí của Đại Đế, ăn mòn Thánh Khu và Nguyên Thần của hắn.
“Trấn áp”. Diệp Thành quát trong lòng một tiếng, đồng thời sử dụng Man Hoang Luyện Thể và Man Hoang Luyện Hồn, mạnh mẽ xóa đi vết thương ẩn giấu.
Tốc độ này rất chậm, nhưng chỉ là vấn đề thời gian.
Trận chiến với Thiên Ma Đế Khu thực sự rất nguy hiểm.
Nếu không phải có năm đế binh, nếu không phải có máu căn nguyên của Đế Hoang, nếu không phải Bá Uyên Thánh Cốt vào thời khắc mấu chốt, Thần Chiến Căn Nguyên và Đế Hoang Thần Tàng phù hợp một cách hoàn mỹ, hắn sẽ không thể giết được Đế Khu.
Bất kỳ sai lầm nào xuất hiện, hắn đều có thể bị tàn sát.
Thời gian trôi qua từng phút giây, ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Vào ngày thứ tư, khi trời vừa sáng, một âm thanh ầm ầm vang lên, từ trung †âm Linh Vực truyền đến, sóng âm lan ra Tứ Hải Bát Hoang.
Nhìn từ xa, đó là một vùng núi tiên với hàng vạn ngọn núi, được bao phủ bởi mây mù, mông lung mịt mờ, khiến nơi đây trông giống như một xứ sở thần tiên.
Dưới chân núi tiên có một tượng đài cao ngàn thước: Chư Thiên Linh Giới.
Đây là do bốn phương Linh Vực kết hợp tạo nên, tên của nó là Chư Thiên Linh Giới, trên danh nghĩa xem như thống nhất toàn bộ Linh Vực.
Nơi thiết lập của Chư Thiên Linh Giới là ở đầm Vô Vọng.
Đúng vậy, đầm Vô Vọng đã bị lấp đầy, hàng vạn ngọn núi tiên đã mọc lên từ trên mặt đất với khí thế hùng vĩ, đóng vai trò là trụ sở của Linh Vực.
Không chỉ vậy, Linh Vực còn xây dựng những vòng tròn tường thành lấy Chư Thiên Linh Giới làm trung tâm, được bao phủ bởi các kết giới và pháp trận.
Đây là đang bắt chước của Đại Sở. Sự thật đã chứng minh rằng một bức. tường thành sẽ là một rào cản vững chắc có thể bảo vệ dân chúng của Linh Vực.
Lão tổ của các gia tộc đều được đối xử bình đẳng, đối với mọi thế lực trong Linh Giới, dù mạnh hay yếu thì đều sẽ có người được chọn làm trưởng lão.
Tất cả các phe phái trong Linh Vực đã cố gắng hết sức để đóng góp nhân lực và tài chính vô điều kiện cho liên minh mới, vô cùng hào phóng.
Trên lầu các, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều, khóe miệng không còn chảy máu, khí huyết dâng trào mênh mông.
Hắn phải mất chín ngày để loại bỏ toàn bộ sát khí của Đế Khu khỏi cơ thể mình.
Bước tiếp theo là loại bỏ phản ứng bắn ngược do nhiều cấm pháp gây ra.
Hắn lại ngồi đó thêm chín ngày nữa, mãi đến ngày thứ mười, mới thấy Thánh Khu của hắn run lên, tâm trí của hắn bị cuốn vào một ý cảnh kì diệu.
Trong ý cảnh đó, có một khoảng đất khô cẵn rộng lớn vô bờ bến, không có một ngọn cỏ mọc, xương cốt chỉ còn một nửa, sự im lặng chết chóc và lạnh lẽo.
“Lục Đạo Luân Diệp Thành cau mày, hắn vừa nhìn liền biết đây là đâu, không phải là hắn đã tiến vào Lục Đạo Luân Hồi sao?
Tại sao lại có ý cảnh như vậy, tại sao lại đi vào Lục Đạo Luân Hồi, lần này...lại có ý nghĩa gì, hắn không nghĩ ra nguyên nhân.
Ý cảnh yên lặng đến đáng sợ, hắn lặng lẽ bước đi trên mặt đất khô căn và nhìn xung quanh, giống hệt như con đường... hắn đã đi qua năm đó.
“Một trận chiến với Đại Đế, bị thương nghiêm trọng như vậy, cần có thời gian”. Thanh Loan liếc nhìn Minh Tuyệt, rõ ràng là hắn ta đang bất an.
“Tử Huyên, làm sao trở về Chư Thiên”. Sở Linh thu hồi ánh mắt từ trên lầu nhìn về phía Tử Huyên, muốn có một câu trả lời chắc chắn.
“Chỉ cần có lệnh triệu tập của thống lĩnh là được”. Tử Huyên nhẹ giọng cười.
“Hai ngày nữa sẽ có tộc nhân từ Chư Thiên Vạn Vực trở về”. Thanh Loan tiếp lời, cười nói: “Hãy in khế ước thông linh trong cơ thể hắn vào cơ thể các ngươi, nếu ký chủ của hắn lại thông linh, người được triệu hồi quay về chính là các ngươi”.