Tiên Võ Đế Vương

Chương 2860: Con kiến



Trận chiến diễn ra ác liệt, không có một con Cùng Kỳ nào chết, nhưng nhân tu lại bị tiêu diệt rất nhiều, họ đã cố gắng hết sức để chống cự, nhưng rất khó chiến thắng được sự tấn công và giết chóc của Cùng Kỳ.

"Chạy, chạy đi." Một ông lão nhân tu tóc trắng gầm lên, đây có lẽ là lão tổ của giáo phái này, ông ta bị ba con Cùng Kỳ hợp lực lại tấn công, ông ta nhìn thấy con cháu của mình lần lượt chết thảm, máu chảy khắp nơi.

"Chạy?" Cùng Kỳ hung dữ cười, há miệng phun ra một tia sét, xuyên qua ông lão tóc trắng, cảnh tượng... vô cùng chói mắt.

"Giết." Ông lão tóc trắng gầm lên, đôi mắt già nua đầy tia máu, thiêu đốt tuổi thọ, kích hoạt cấm pháp, dáng vẻ già nua trở nên trẻ trung hơn, dưới sự thăng hoa ngắn ngủi, liều mạng chiến đấu.

“Con kiến.” Cùng Kỳ hừ lạnh, thân hình to lớn lao về phía ông ta, ba con tấn công ông lão tóc trắng, muốn xé ông ta thành từng mảnh.

Một chọi ba, ông lão tóc trắng hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, xương cốt già nua tan nát, máu bắn tung tóe giữa bầu trời sao, bị ba con Cùng Kỳ đánh đến mức không thể phản kháng.

Những hậu bối nhân tu cũng khốn khổ, hoặc bị xóa sổ hoặc bị nuốt chứng, tan nát linh hồn dưới móng vuốt của Cùng Kỳ.

Máu nhuộm đỏ bầu trời sao, máu chảy đầm đìa, không có ngôi sao nào còn hoàn chỉnh trên bầu trời sao này, thậm chí cả bãi cát lún cũng dính đầy máu.

Mạng người đã trở nên hèn hạ hơn cả cỏ rác, người sống bị chôn vùi trong ngân hà và biến thành cát bụi của lịch sử.

"Đại đế! Mở mắt ra đi!" Nhân tu rơi nước mắt, tiếng kêu chấn động tinh không là tiếng gầm từ trong linh hồn, kêu gọi Đại Đế của Nhân tộc cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng.

"Ánh mắt tuyệt vọng này thực sự rất đẹp." Cùng Kỳ liếm cái đầu đỏ tươi của mình, mỉm cười không kiềm chế, hung bạo và khát máu.

“Ngươi đi được không?” Cùng Kỳ ở đầu bên kia trêu đùa vui vẻ, ánh mắt lóe lên tia chớp, đánh gục ông lão tóc trắng.

Ông lão tóc trắng đang chảy máu, nhưng còn chưa kịp ổn định thân thể thì móng guốc sắt của Cùng Kỳ đã giãm từ không trung xuống khiến cơ thể già nua của ông ta bị vỡ vụn.

"Nhàm chán." Con Cùng Kỳ thứ ba lao đến, tiết lộ ánh sáng thần thánh, đó là bí thuật của Nguyên Thần, tấn công trực tiếp vào cơ thể thật của ông

lão tóc trắng.

“Lão tổ.” Hậu bối nhân tu gào thét, đều muốn đến cứu, nhưng bản thân họ còn lo không xong, ngay cả chính mình cũng không thể cứu được.

Ông lão tóc trắng mỉm cười, đôi mắt già nua u ám đầy vẻ đau buồn.

Ông ta hận, hận thế giới bẩn thỉu này, hận quy luật sinh tồn trần trụi này, thế giới của kẻ mạnh, kẻ yếu đáng bị tàn sát.

Trong thời khắc sinh tử, ông ta cũng cảm thấy có lỗi với tổ tiên.

Một dòng truyền thừa lâu đời sắp phải cắt đứt dưới tay ông ta, dù có xuống địa ngục cũng không còn mặt mũi nhìn thấy tổ tiên.

Cánh tay của ông ta buông thõng, đã từ bỏ phản kháng, tộc Cùng Kỳ quá mạnh, ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Cuộc đấu tranh vô ích, đầy tuyệt vọng, con đường phía trước tối tăm, không có một chút hy vọng hay ánh sáng nào trước mắt.

Tuy nhiên, ngay trước khi ông ta nhắm mắt lại, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện, đôi mắt già nua của ông ta lại vô thức mở ra, nhìn về hướng đó.

Đó là một bóng người màu vàng kim, dường như đến từ một thời đại xa xôi, băng qua dòng sông dài thời gian, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời sao sâu thẳm, chiếu sáng bóng tối và mang lại ánh sáng.

"Coi thường Chư Thiên của ta không có người?" Người tới chính là Thánh Thể, sát khí càn quét bầu trời, gầm lên chấn động cả Tứ Hải Bát Hoang.

"Còn có người không sợ chết, thật thú vị." Một con Cùng Kỳ cười hung ác, lộ ra răng nanh trắng loáng, thân hình như núi lao về phía Diệp Thành.


“Không chịu nổi một đòn." Diệp Thành hung hăng vặn cổ.

"Kiêu ngạo, hợp tác giết hắn đi." Cùng Kỳ dẫn đầu giận dữ, đôi mắt đãm máu phun ra ngọn lửa, quét qua năng lượng Hồng Hoang, lao về phía hắn, móng guốc sắt khổng lồ đạp vang bầu trời sao.

Theo lệnh, Cùng Kỳ đều bỏ qua nhân tu và lao đến từ mọi hướng.

Diệp Thành không hề sợ hãi, trong tay hắn hiện ra một ngọn giáo đen như mực, một bước đã dịch chuyển cực nhanh tới trước mặt con Cùng Kỳ thủ lĩnh kia, dùng ngọn giáo như một cây gậy đập vào cái đầu khổng lồ của nó.