Tiên Võ Đế Vương

Chương 2861: Ta tên là Trần Dạ



Tiếng hét vang lên, đỉnh đầu của Cùng Kỳ dẫn đầu bị đập vỡ, Nguyên Thần bị thương nặng, lan đến cơ thể và nứt ra.

Cái đầu to và có nhiều máu, nếu như đổ ra sẽ tụ lại thành sông. Diệp Thành bước nhanh đuổi theo, đập thêm một gậy nữa.

Đáng thương cho Cùng Kỳ thủ linh, không giả ngầu thành công, bị xẻ thịt ngay tại chỗ, đầu bị đập vỡ, Nguyên Thần chân thân cũng bị diệt.

"Chết đi!" Một con Cùng Kỳ bay lên trời, tức giận hung bạo, móng sắt đạp xuống từ không trung định dẫm cho Diệp Thành thành thịt vụn.

Diệp Thành cười lạnh, trốn thoát ngay lập tức, khi xuất hiện trở lại thì

hắn đã ở trên đỉnh đầu của Cùng Kỳ, hai tay cầm một cây giáo, đứng thẳng *

Máu của Cùng Kỳ phun ra như suối, dâng trào ra, phá hủy Thần Hải và Nguyên Thần, bị một ngọn giáo giết chết tại chỗ.

"Nuốt." Con Cùng Kỳ thứ ba lao tới, há miệng to như bồn máu, trong miệng xuất hiện một vòng xoáy đen tối, nuốt chửng trời đất, đá vụn huyết khí xung quanh đều bị cuốn vào miệng nó.

Diệp Thành cũng bị nuốt chửng tại chỗ, nhưng là hắn tự nguyện bị nuốt.

Nếu có thể nuốt chửng hắn thì cũng không phải là bản lĩnh to lớn gì, có thể tiêu hóa được hắn mới được coi là tài giỏi, không phải ai cũng nuốt được.

Sự thật đã chứng minh rằng Diệp Thành thực sự đã gây náo động, khi vào bụng Cùng Kỳ, hắn bắt đầu gây rối, đánh cho Cùng Kỳ hét lên thảm thiết.

Chưa đầy ba giây, Diệp Thành đã xuất hiện, tấn công từ bên trong ra, làm vỡ ra một cái lỗ đẫm máu, khi hắn lao ra thì dùng giáo giáng một đòn đánh con Cùng Kỳ kia tan thành từng mảnh.

Chỉ trong vài hiệp, bốn con Cùng Kỳ đã liên tục bị giết, những con Cùng Kỳ còn lại cực kỳ tức giận, đôi mắt to tỏa ra ánh sáng khát máu.

Diệp Thành không sợ hãi, Cùng Kỳ thì hay lắm sao? Ông đây còn là Thánh Thể đó? Chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, không bao giờ có thể hù dọa được ông đây.

'Tên này đang thể hiện sức mạnh của mình, vung kiếm và bay xuyên qua các vì sao.

Hắn giống như một vị chiến thần, đi đến đâu cũng có một con Cùng Kỳ chết, cơ thể to lớn của nó nổ tung giữa bầu trời sao, cái đầu quá lớn và quá nhiều máu, nhuộm đẫm bầu trời sao.

Cảnh tượng này đẫm máu và tàn bạo, có thể nói là không sợ trời không sợ đất.

Ông lão áo trắng và hậu bối nhân tu đã trốn đi rất xa, miệng hơi há hốc, đôi mắt trợn trừng, toàn thân như hóa đá.

Đây là ai! Sao lại mạnh như vậy, đó là Cùng Kỳ! Nhóm sinh linh đầu tiên trong trời đất, huyết mạch bá đạo cỡ nào.

Nhưng chính là một đám dã thú Hồng Hoang như vậy lại bị một nhân tu đánh cho không ngẩng đầu lên được, lần lượt bị giết chết.

Nhân tu xem đến hưng phấn và đầy nhiệt huyết, trong lúc nhất thời quên mất việc trốn thoát, thay vào đó trở thành người xem chứng kiến tất cả những điều này.

Động thái lớn như vậy càng thu hút nhiều tu sĩ hơn, mọi người tụ tập xung quanh, xem đến nuốt nước bọt: 'Vậy... người đó là ai vậy."

"Ta đã từng gặp người mạnh, nhưng chưa bao giờ thấy ai mạnh đến thế, thật không thể tin được!"

"Đã qua bao lâu, đây là lần đầu tiên thấy có người đối đầu trực diện với Cùng Kỳ."

“Thật đúng là làm cho Nhân tộc nở mặt nở mày.” Một vị tu sĩ lớn tuổi lớn tiếng hoan hô: “Chư Thiên của ta không phải không có người, Nhân tộc cũng có chiến thần.”

Lời nói của vị tu sĩ già này đã khơi dậy một làn sóng lớn.

Các tu sĩ yếu ớt không thể tham gia trận chiến, vì vậy mỗi người đều cởi áo choàng ra, buộc vào kiếm và vẫy, hò hét cổ vũ cho Diệp Thành, âm thanh

như sóng biển, quét qua bầu trời sao và rung chuyển cả vũ trụ rộng lớn.

"Ai, rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng nói giận dữ của Cùng Kỳ như sấm sét.

Rõ ràng là đại tộc Hồng Hoang, lứa sinh linh đầu tiên trong trời đất, nhìn xuống thế gian, kiêu ngạo biết bao, nhưng lại bị giết đến nghi ngờ sự sống, tiếng gầm của chúng rung chuyển các vì sao.

Diệp Thành dễ dàng tiết lộ thân phận của mình, điều hắn muốn là một cảm giác bí ẩn, muốn mang cái tên Trần Dạ này để chiến đấu chống lại đại tộc Hồng Hoang.

Tất nhiên là thân phận của hắn sẽ được tiết lộ, nhưng không phải ở tỉnh không này.

Huyền Hoang mới là chiến trường chính của hắn và hắn sẽ đánh thẳng đến đó.

Hắn sẽ xuất hiện trong tư thế mạnh mẽ nhất, dùng ngọn lửa chiến tranh vô tận, để nói với Chư Thiên Vạn Vực rằng hắn... Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành... đã trở lại.